Sau mười năm ở viện tâm thần, Phong Chỉ được đón về nhà họ Phong, với điều kiện là không được bắt nạt “giả thiên kim”?
Giả thiên kim ngã xuống: “Chị đẩy em…”
Phong Chỉ lập tức đẩy cô ta ngã thật.
Giả thiên kim khóc thút thít: “Chị đánh em…”
Phong Chỉ tát cho một cái.
Giả thiên kim rơm rớm nước mắt: “Đã vậy thì, nếu chị không thích em, em sẽ rời khỏi nhà họ Phong…”
Bà cụ Phong: “Nếu Nặc Nặc đi, thì bà cũng đi!”
Phong Chỉ không nói không rằng, gom cả già lẫn trẻ, ném hết ra ngoài cửa.
Anh cả: “Không xin lỗi nhận sai, cẩn thận lại bị đưa vào viện tâm thần lần nữa đấy!”
Phong Chỉ gọi điện: “Viện trưởng, anh tôi điên rồi, phiền viện cử xe đến đón anh ấy.”
Anh hai: “Không bắt được em, anh không họ Phong nữa!”
Thế là bị ép đi đổi họ thật.
Giả thiên kim không phục, cô ta gọi bố mẹ đến, côn đồ thua gọi hắc đạo, dân mạng thua gọi tư bản, sát thủ thua gọi tà giáo…
Thế lực hắc ám khóc ròng: “Chúng tôi sắp tuyệt chủng vì con điên này rồi, cô đừng hại chúng tôi nữa…”
___
Sa Tuyệt: “Xe tôi hỏng rồi, cho tôi ngồi nhờ xe cô.”
Phong Chỉ: “Xe anh đâu có hỏng.”
Sa Tuyệt đấm vỡ cửa kính: “Giờ thì hỏng rồi.”
____
Sa Tuyệt: “Tôi bị thương, làm ơn chữa trị giúp tôi.”
Phong Chỉ: “Anh có bị gì đâu.”
Sa Tuyệt đập chai lên đầu: “Giờ thì bị rồi.”
____
Phong Chỉ muốn từ hôn.
Nhưng cô đâm một nhát, anh đâm thêm hai nhát. Cô đánh kẻ xấu tàn phế, anh bịt miệng kẻ đó. Cô giết kẻ thù, anh lo hậu sự. Vị hôn phu này… cũng đáng để giữ lại đấy chứ?
Gặp tra trừng tra, gặp ma diệt ma, gặp yêu trừ yêu.
Thiên kim điên loạn kết hợp với thiếu gia biến thái – buff cả đôi thế này, ai có thể cản nổi?