Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 46







Phong Tư Nặc bị Phong Tước mắng đến choáng váng.



Một lúc sau mới hấp tấp mở miệng:



“Anh ba, anh… anh hiểu lầm em rồi.”



“Những điều Phong Chỉ nói toàn là lời một phía, chưa có ai xác minh, anh không thể tin vào tin đồn…”



“Phì!”



Hạt Dẻ Rang Đường

Phong Tước, tính nóng như lửa, mắng thẳng:



“Đến lúc này mà còn coi tôi là thằng ngu hả?!”



“Nếu trong lòng cô không có quỷ, thì tại sao cô lại liên hệ với tổ chương trình <Thật lòng hay Thử Thách >, lén đưa Tiểu Chỉ lên sóng?”



“Nếu cô không hiểm độc, tại sao lại bỏ tiền mua chuộc Hứa Thán để làm khó Tiểu Chỉ trên chương trình?”



“Nếu cô không mưu mô, thì làm gì có chuyện mày bí mật tới hiện trường xem livestream của Tiểu Chỉ?”



“Còn nữa! Nếu mày với mẹ mày không chột dạ, tại sao đêm đó lại trốn khỏi nhà họ Phong, trốn kỹ tới mức tìm hoài không thấy?”



Từng câu, từng chữ, mỗi lời như búa tạ nện vào tai Phong Tư Nặc, khiến đầu óc cô ta ong ong, gần như nổ tung.



Cô ta không hiểu nổi, Phong Tước luôn là người dễ dụ dỗ, dễ mềm lòng nhất, tại sao lần này lại kiên quyết như vậy, không còn chút tình nghĩa xưa?



“Anh ba…”



Cô ta bật khóc, giọng nghẹn ngào:



“Anh đau lòng vì chị là điều đương nhiên.”



“Nhưng em cũng là em gái mà anh đã yêu thương suốt mười năm…”



“Thời gian sống cùng anh còn lâu hơn cả chị ấy nữa…”



“Đừng nói mấy lời đó nữa!!”



Giọng Phong Tước càng thêm tức giận, kèm theo tiếng đập bàn rung trời:



“Anh hai đã điều tra xong rồi, Mai Đại chính là mối tình đầu thời đại học của bố.”



“Lúc ấy, bố còn định cưới bà ta sau khi tốt nghiệp.”



“Nhưng bà ta lại lấy cớ bệnh tật, nói cần ra nước ngoài chữa trị, rồi lén kết hôn với người giàu khác!”



“Tôi với anh hai đã lục soát phòng của bố.”



“Mẹ nó! Trong phòng chẳng có lấy một tấm ảnh của mẹ tôi, chỉ toàn là ảnh của ông ta với Mai Đại, tức c.h.ế.t tôi rồi!”



“Cô nhìn đi, cô giống hệt Mai Đại thời trẻ.”



“Còn dám nói cô không phải con ruột của bà ta?”



“Giờ chỉ còn thiếu mỗi kết quả xét nghiệm DNA thôi!”



Phong Tư Nặc nức nở:



“Cho dù em thực sự là… con của mẹ… Mai Đại… nhưng em cũng không biết chuyện đó mà..."



“Chuyện đưa chị lên chương trình, là do mẹ Mạch chỉ đạo… Mẹ nói chị có bệnh tâm thần, có thể hại cả nhà, phải vạch trần thì mới bảo vệ được mọi người…”



“Ha! Đồ đàn bà độc ác! Còn dám chia rẽ tình cảm giữa chúng tôi và Tiểu Chỉ!”



Phong Tước hét lên, như không dám tin vào tai mình.



“Tiểu Chỉ yêu mẹ như vậy, bảo vệ mẹ như vậy, sao có thể là người xấu?”



“Em ấy chưa từng nói dối! Em ấy còn thật thà gấp trăm lần cô!”



Phong Tư Nặc tiếp tục khóc:

“Không phải em nói chị ấy xấu… là mẹ Mai Đại nói…”



“Có mẹ nào, sẽ có con như thế!”



Phong Tước gầm lên:



“Anh cả đang điều tra ai là người chỉ đạo Hạo ca bắt cóc Tiểu Chỉ.”



“Anh hai thì điều tra Mai Đại.”



“Nếu phát hiện chuyện mẹ tôi mất tích có liên quan tới Mai Đại, và chuyện Tiểu Chỉ bị bắt có dính dáng đến cô…



Thì tôi thề, hai mẹ con các cô, đừng hòng thoát thân!”



Phong Tư Nặc vẫn cố bám víu, giọng đầy bi ai:

“Anh ba… chẳng lẽ mười năm tình cảm giữa chúng ta đều là giả sao?”



“Mai Đại bao năm qua luôn coi các anh là con ruột, yêu thương chăm sóc không thiếu điều gì. Các anh có ngày hôm nay, chẳng phải cũng nhờ công của bà ấy sao?”



“Bà ấy chỉ lo chị ấy sẽ làm hại các anh, giống như từng hại bố…”



“Phi! Cô còn dám nhắc đến!”



Phong Tước giận đến mức gầm lên:



“Mẹ cô nhân lúc mẹ tôi đang mang thai và chăm em gái, lại giấu thân phận vào nhà tôi làm bảo mẫu.”



“Bà ta giả vờ tốt, lấy được lòng tin, rồi xúi chúng tôi tin rằng: mẹ không thương chúng tôi, chỉ thương em gái, nên mới bỏ nhà lâu năm, muốn ly hôn và chỉ mang em gái đi…”



“Anh ba, không phải vậy mà…”



Phong Tư Nặc vẫn cố gắng cãi lại.



Nhưng đúng lúc đó, cô ta nghe thấy tiếng người khác ở đầu dây bên kia hỏi:



‘Cô ta và Mai Đại đang ở đâu?’



Phong Tư Nặc hoảng sợ, lập tức ngắt cuộc gọi, tắt nguồn điện thoại.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xem ra ba anh em nhà họ Phong đã quyết tuyệt tình, không nhận mình là em gái nữa rồi…”



“Giờ phải làm sao đây?”



Phong Tư Nặc cắn móng tay, đi qua đi lại trong phòng, lòng rối như tơ vò.



Nhà họ Phong sớm muộn cũng sẽ tra ra cô ta.

Cô ta không thể ngồi chờ chết.



Ngay lập tức, cô ta dùng số điện thoại mới gọi cho Mai Đại.



Nhưng bên kia… cũng tắt máy.



“Hu hu hu…”



Cô ta ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.



“Mẹ cũng bỏ rơi mình rồi sao…”



“Mình phải làm gì bây giờ…”



Lúc này, Phong Chỉ đang phối hợp với cảnh sát điều tra, hoàn toàn không biết ngoài kia đang bùng nổ như thế nào.



Cô thành thật kể lại quá trình đến nhà kho ở khu dân cư Thanh Hồ Loan.

Nhưng khi nói đến chuyện đánh đám cặn bã thì…



“Đúng là tôi có đánh họ.”



“Nhưng đánh rất nhẹ, chắc chắn không đủ để cấu thành thương tích theo pháp luật.”



“Tôi đánh xong thì chạy rồi.”



“Họ đuổi không kịp.”



“Chuyện sau đó… tôi không biết gì cả.”



Nói đến đây, cô còn giơ ra giấy chẩn đoán bệnh tâm lý:



“Đây là của chuyên gia tâm lý quốc gia cấp cao ký tên.”



“Tôi mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn hưng cảm.”



“Khi bị kích thích mạnh sẽ phát bệnh.”



“Mỗi lần phát bệnh là mất kiểm soát, không nhớ mình đã làm gì.”



“Nhưng bác sĩ bảo, tôi có ý thức pháp luật rất mạnh, cho dù mất kiểm soát cũng không phạm trọng tội.”



Phong Chỉ nói đến đó là dừng.



Cảnh sát hỏi thế nào, cô cũng chỉ đáp:



“Tôi không nhớ đã đánh họ thế nào, cũng không nhớ đã chạy thế nào. Tỉnh lại thì đã thấy mình đứng bên lề đường rồi.”



May thay, cảnh sát rất thiện lương, thấy hỏi không ra thì thôi, chỉ căn dặn cô nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.



Phong Chỉ ngủ lúc 2 giờ sáng, giờ còn ngái ngủ.



Cô vừa định nằm xuống ngủ bù, thì nhận được cuộc gọi từ lễ tân:



“Xin chào quý khách, hiện có ba vị tiên sinh tự xưng là anh trai của cô, muốn lên gặp cô.”



“Không gặp.”



Cô vừa ngáp vừa đáp:



“Tôi buồn ngủ lắm rồi, ai cũng đừng làm phiền tôi.”



Dưới sảnh khách sạn.



Nhân viên lễ tân cúi đầu xin lỗi:



“Xin lỗi, khách phòng 809 từ chối gặp các anh.”



Phong Tước sắc mặt sa sút, gần như muốn khóc:

“Xong rồi… Tiểu Chỉ chắc chắn còn giận em, không chịu gặp em rồi…”



Phong Hầu thì cười khổ như còn khó coi hơn khóc:



“Không sao… Anh sẽ ở đây chờ.”



“Chờ đến khi Tiểu Chỉ chịu tha thứ cho anh…”



Phong Cương thì mặt đanh như thép, lửa giận bốc cao.



Nhưng anh không oán trách, mà rút điện thoại, gọi ngay một cuộc:



“Lập tức tìm một nhóm thanh thiếu niên dưới 14 tuổi, tình nguyện trừ hại cho dân.”



“Phát cho mỗi đứa một cây gậy.”



“Đi dạo khắp khu Mật Hồ Tây.”



“Thấy đứa nào bỏ học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, ức h.i.ế.p người khác, trêu chọc con gái, thì đánh!”



“Đánh đến khi đối phương phải quỳ xuống xin tha mới thôi!”



“Tôi không tin, tôi lại không trị nổi lũ rác rưởi chưa đủ tuổi vị thành niên!”



Cúp máy xong, anh quay sang lễ tân, lạnh lùng hỏi:



“Cô nghe được những gì rồi?”



Nhân viên lễ tân giật mình, lập tức cúi đầu:

“Tôi là fan của Hầu gia… Nãy giờ chỉ mải nhìn Hầu gia, không nghe thấy gì cả…”



Phong Cương hừ hai tiếng, sải bước rời khỏi khách sạn.



Anh phải đích thân đến đường Mật Hồ Tây canh điểm, xem lũ lưu manh bị dạy dỗ thế nào, còn tiện quay clip đăng lên mạng.



Giết gà dọa khỉ!



Quét sạch cái gọi là “con đường trường bá”!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com