Phong Chỉ nghiêm túc nói: “Tôi đã nói rồi, đó không phải là kim cương của cô.”
“Sao cô lại thích nói dối như thế?”
“Nếu không có ai dạy cô, vậy thì tôi sẽ chịu khó một chút, đích thân dạy cô.”
Phong Tư Nặc theo phản xạ nuốt nước bọt, lùi lại hai bước:
“Cho dù cô nói tôi nói dối, thì tôi vẫn cứ nói, viên kim cương đó là của tôi!”
“Cô giỏi thì đánh c.h.ế.t tôi đi!”
Phong Chỉ không vội “dạy dỗ” cô ta, mà hỏi một chuyện khác:
“Còn bức tranh treo cùng với viên kim cương trên tường đâu rồi?”
Phong Tư Nặc suy nghĩ một lúc, trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ:
“Ồ, cô nói cái bức tranh rách nát kia à? Tôi đốt rồi.”
Gương mặt vốn luôn vô cảm của Phong Chỉ, lúc này như bị rút hết màu sắc, chậm rãi trở thành trắng đen lạnh lẽo không chút sinh khí.
“Cô đốt ở đâu?”
Phong Tư Nặc: “Ngay tại đây. Vừa gỡ xuống là tôi đốt luôn…”
Bốp!
Một cái tát nặng nề giáng xuống má trái cô ta.
Nặng đến mức thân thể cô ta xoay hẳn nửa vòng sang phải.
“Phạt thứ nhất, cô dám nói kim cương của tôi là của cô.”
Gò má đau như bị kim đ.â.m lửa đốt…
Còn chưa kịp hoàn hồn.
Bốp!
Má phải lại thêm một cái tát nữa.
Nặng đến nỗi cơ thể cô ta xoay hẳn nửa vòng sang trái, đối mặt lại với Phong Chỉ.
“Phạt thứ hai, cô trộm mất viên kim cương của tôi.”
Phong Tư Nặc giơ tay định ôm mặt khóc, nhưng ngón tay vừa chạm đến gò má thì đau đến mức hít ngược một hơi khí lạnh, nước mắt tuôn như mưa, buộc phải rút tay lại.
Cô ta há miệng định khóc, nhưng chỉ cần môi hơi mấp máy, hai má đã đau nhức không chịu nổi, nên cũng không thể khóc thành tiếng.
Chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
Nước mắt chảy qua gò má, như từng lưỡi d.a.o nhỏ, rạch lên da khiến mặt cô ta đau đớn co giật.
Gương mặt trong gương hành lang phản chiếu lại một khuôn mặt sưng đỏ như đầu heo.
Nhưng cô ta vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô ta đã đốt bức tranh kia rồi, vậy hình phạt cho chuyện đó đâu?
Phong Chỉ không truy cứu sao?
Vừa nghĩ tới đây, Phong Chỉ đã đưa một ngón tay ra, ấn vào vai cô ta, đẩy ra một bên, rồi bước thẳng đi.
Cô ta ngạc nhiên.
Đồ điên định đi đâu?
Chẳng mấy chốc, cô ta thấy Phong Chỉ sải bước đến trước cửa phòng khách, đá văng cánh cửa, rồi đi thẳng vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô điên rồi à! Vào phòng tôi làm gì?”
“Á á á, đau quá…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô ta ôm lấy hai má đau nhức vì nói chuyện mà như bị tra tấn, lảo đảo chạy theo.
Vừa bước vào đã thấy Phong Chỉ mở tủ quần áo, lôi toàn bộ đồ đạc bên trong ra, ném hết xuống đất.
“Cô… cô làm… gì thế?” – cô ta đau đớn hỏi.
Phong Chỉ: “Cô đốt đi thứ quan trọng với tôi, thì tôi cũng sẽ đốt thứ quan trọng với cô.”
Khuôn mặt đã biến dạng của Phong Tư Nặc lại tiếp tục biến sắc:
“Cô… cô dám…”
Toàn là lời thừa…
Trên đời này có việc gì là Phong Chỉ điên không dám làm sao?
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Chỉ ném hết đống quần áo của mình ra, ném xong quần áo thì đến túi xách, ném xong túi xách thì đến giày dép, rồi lại ném đến thú nhồi bông…
Muốn mắng cũng không mở miệng nổi.
Muốn ngăn cản lại không có gan.
Chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn đám người giúp việc đang tụ tập đến xem náo nhiệt.
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ thương hại, nhưng không một ai dám bước lên ngăn cản Phong Chỉ.
Phong Chỉ gom hết đồ đạc của Phong Tư Nặc lại thành một đống như núi nhỏ, sau đó từ bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng của mình lấy ra một chiếc bật lửa, ném thẳng vào giữa.
Những bộ váy áo xa hoa đắt đỏ vừa dính lửa liền bốc cháy phừng phừng.
Ngọn lửa cháy đến mức khiến mắt ai cũng đỏ hoe.
Bởi vì cô ta không chỉ đốt quần áo túi xách, mà là đang đốt tiền…
Rất nhiều, rất nhiều tiền…
Đặc biệt là mấy cô hầu gái, chỉ hận không thể quỳ xuống mà cầu xin Phong Chỉ:
“Đại tiểu thư, đống rác rưởi này không xứng để ngài tự tay ra tay đâu, ngài cứ giao cho chúng tôi xử lý đi mà…”
Quần áo của nhị tiểu thư, tùy tiện một món cũng đáng giá bằng lương cả tháng của họ.
Còn những túi xách, giày dép bản giới hạn kia nữa…
Phong Chỉ khoanh tay đứng đó, chỉ lặng lẽ nhìn.
Dường như sau lưng cô ta mọc ra một đôi cánh màu đen, ác độc, phủ kín trời…
Quản gia Lưu lắc đầu, khẽ dặn đám người giúp việc:
“Đi lấy bình chữa cháy, nếu lửa lan rộng thì lập tức dập ngay.”
Nền biệt thự đều lát bằng gỗ cao cấp, đã được xử lý chống cháy, chống ẩm, chống mối mọt.
Nhưng mà đồ đạc của nhị tiểu thư nhiều như vậy, không loại trừ khả năng cháy lan gây ảnh hưởng đến sàn.