Phong Tư Nặc sững người, đến khóc cũng quên mất, chỉ trừng mắt nhìn Phong Chỉ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tại sao Phong Chỉ lại đánh cô ta?
Dựa vào cái gì mà dám đánh cô ta?
Phong chỉ thực sự dám ra tay với cô ta sao?!
Cô ta đã sống ở nhà họ Phong bao nhiêu năm, được mọi người trong nhà cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Đừng nói đến bị tát, đến một câu nặng lời cũng chưa từng nghe.
Vậy mà Phong Chỉ vừa mới từ viện tâm thần trở về lại dám thẳng tay đánh cô ta?
Loạn rồi!
Thật sự là loạn hết cả rồi!
“Cô… cô đánh tôi…”
Mãi đến hơn mười giây sau, cô ta mới phản ứng lại được, môi run rẩy phát ra âm thanh.
“Cô nói tôi đánh cô, thì tôi đánh. Không thì cô nói dối.” Phong Chỉ cúi đầu nhìn cô ta, giọng điệu dửng dưng như chuyện đương nhiên.
“Cô cũng đã nói lần thứ hai là sẽ rời khỏi nhà họ Phong, còn nói là đi ngay lập tức. Vậy còn đứng đây làm gì?”
“Đi đi chứ.”
Phong Tư Nặc lại một lần nữa sững sờ:
“…”
Người phụ nữ này có vấn đề à?
Đến cả con heo còn biết cô ta chỉ nói cho có, là để người khác giữ lại mình.
Bình thường người khác sẽ phải an ủi, dỗ dành, cầu xin cô ta đừng đi mới đúng.
Sao người phụ nữ này lại không biết quy tắc ứng xử gì hết?!
Cô ta quay sang Bà cụ Phong, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ đáng thương:
“Bà ơi, cháu đi khỏi nhà họ Phong không sao cả… chỉ là… chỉ là cháu không nỡ rời xa bà thôi… hu hu hu…”
Bà cụ đã tức đến phát điên, một tay đỡ lấy Phong Tư Nặc, một tay giơ gậy chỉ thẳng vào Phong Chỉ, giận dữ quát lớn:
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đuổi con điên này ra khỏi nhà!”
Quản gia bước tới, giọng vẫn giữ phép lịch sự:
“Đại tiểu thư, mời cô rời khỏi nhà họ Phong ngay lập tức.”
“Đây là nhà của tôi, tại sao tôi phải rời đi?” Phong Chỉ hỏi lại.
“Ông không phải người nhà họ Phong, lấy tư cách gì đòi đuổi tôi?”
Quản gia lúng túng:
“Tôi chỉ đang thi hành lệnh của Lão phu nhân. Lão phu nhân là trưởng bối của cô, cũng là chủ nhà, có quyền yêu cầu cô rời đi.”
“Tôi và bà đều là người nhà họ Phong. Bà có quyền đuổi tôi, thì tôi cũng có quyền không đi.”
“Quyết định của tôi là không đi.”
Sắc mặt quản gia tối sầm lại:
“Nếu vậy, tôi buộc phải cưỡng chế đưa cô ra ngoài.”
Ông ta ra hiệu cho hai người giúp việc nữ đứng cạnh:
“Hai người, mời đại tiểu thư ra ngoài.”
Hai người giúp việc lực lưỡng tiến lại, xắn tay áo, chuẩn bị ra tay.
Phong Chỉ nghiêm nghị:
“Các người không có quyền chạm vào tôi. Nếu dám, tôi sẽ bẻ gãy tay các người.”
Không ai coi lời cô nói là thật.
Vừa lúc hai người giúp việc sắp chạm tay vào cổ tay cô—
Phong Chỉ xoay nhẹ cổ tay, phản đòn bắt lấy tay hai người đó, vặn một cái, không mạnh không nhẹ.
Hai người hét lên như bị chọc tiết, cánh tay bị xoay vặn lệch hẳn đi một góc 30 độ.
Gãy xương rồi!
Cả hai quỳ rạp xuống đất, đau đến chảy nước mắt, liên tục rên rỉ.
Quản gia biến sắc, lập tức gọi bảo vệ:
“Bắt lấy đại tiểu thư! Đưa cô ấy đến đồn cảnh sát!”
Mấy bảo vệ từ ngoài cửa xông vào, mỗi người từ một hướng lao về phía Phong Chỉ.
Không ai biết cô làm thế nào.
Nghiêng người, đá một cú, đầu gối của bảo vệ số một bị đá gãy.
Cúi người, tiến lên ba bước, nhấc gạt tàn thuốc đập mạnh vào sau gáy bảo vệ số hai, hắn gục tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xoay người, trượt chân, vòng ra sau lưng bảo vệ số ba, đẩy mạnh một cái, hắn bay thẳng vào quản gia, cả hai đổ ập xuống sàn.
Chưa đầy một phút.
Trận hỗn chiến kết thúc.
Phong Chỉ khoanh tay ra sau lưng, bình tĩnh nhìn Phong Tư Nặc:
“Cô nên chuyển ra ngoài rồi đấy.”
Phong Tư Nặc sợ đến ngây người.
Cảm giác bất an trào dâng trong lòng.
Con điên này… thực sự làm thật…
Nếu cô ta bị đuổi đi bây giờ, sau này muốn quay lại chắc chẳng dễ dàng gì…
Nghĩ vậy, cô ta quay người ôm chặt lấy bà cụ Phong người cũng vừa bị dọa sững, nước mắt lưng tròng, khóc nức nở:
“Bà ơi, cháu không nỡ rời xa bà, cháu không muốn rời xa bà đâu… hu hu hu…”
“Nặc Nặc đừng sợ, có bà ở đây bảo vệ cháu.”
Bà cụ Phong ôm chặt lấy Phong Tư Nặc, lớn tiếng quát:
“Phong Chỉ! Nếu mày dám đuổi Nặc Nặc ra khỏi nhà, thì bà sẽ đi cùng con bé…”
Bà không tin được rằng, với bà chắn trước mặt, Phong Chỉ còn dám thật sự đuổi Tư Nặc đi.
Nhưng ngay sau đó, bà đã nghe thấy giọng của Phong Chỉ:
“Được thôi, hai người cùng đi.”
Bà cụ sững sờ, mắt trợn trừng:
“…”
Con điên này đang nói cái quái gì vậy?!
Ai lại có thể cố tình hiểu sai người khác đến mức này, rồi còn thật sự làm theo?!
Mấy giây sau, lý trí của bà bị lửa giận thiêu cháy sạch sẽ, hét lên như rống:
“Tôi không đi!”
“Đây là nhà của tôi!”
“Tôi là chủ nhà này!”
“Ai dám đuổi tôi đi?!”
“Không ai đuổi bà cả.” Phong Chỉ lắc đầu, bình thản nói, “Chính bà nói bà sẽ cùng Phong Tư Nặc rời khỏi nhà họ Phong.”
“Nói thì phải giữ lời, không thì là nói dối.”
Một cảm giác chẳng lành trào lên trong lòng bà cụ và Phong Tư Nặc.
“Cô… cô định làm gì?”
Phong Chỉ bước đến trước mặt họ, nghiêm túc nói:
“Nếu hai người đã không tự đi được, vậy thì tôi sẽ tiễn.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Và rồi—
Trong sự ngơ ngác tột độ của mọi người xung quanh, cô nhấc bổng bà cụ Phong lên, vác thẳng lên vai, sau đó vòng tay ra sau ôm lấy eo Phong Tư Nặc, kẹp ngang dưới nách.
Cứ như vậy, một người thì vác, một người thì xách, cô sải bước đi thẳng về phía cổng.
Phong Chỉ cao 1m68, bà cụ thì gầy gò, Phong Tư Nặc lại nhỏ nhắn.
Một người phụ nữ như cô mang theo hai cái “hàng” thế này, hoàn toàn không thành vấn đề.
“Trời ơi!”
“Có ai bình thường lại làm mấy chuyện này không?!”
Đám người giúp việc trong lòng hét lên, quên cả đau, lảo đảo chạy theo.
Xuyên qua sảnh trước rộng lớn.
Bước qua cánh cổng biệt thự.
“Rầm!”
Phong Chỉ thả bà cụ và Phong Tư Nặc xuống đất, phủi tay chỉnh lại quần áo, thong thả nói:
“Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”
Tất cả mọi người: “…”
Điên rồi!
Người phụ nữ này điên thật rồi!!
Tại sao viện tâm thần Thanh Sơn lại thả một con điên thế này ra ngoài?!
Tại sao vị luật sư số một Đường Thành – luật sư Nghiêm – lại dám đưa một người như vậy về nhà?!