“Vẻ đẹp của cô chính là cái tội, chỉ cần nhìn thôi là đã muốn phạm rồi…”
Trong phòng livestream, hàng chục vạn người xem không thấy Phong Chỉ đâu.
Chỉ thấy toàn những khuôn mặt dơ bẩn, xấu xí, độc ác, cùng những bàn tay thò thẳng về phía ống kính. Khiến ai nấy đều khiếp vía hét lên.
Thậm chí có người bật khóc.
Đúng vào thời khắc nghẹt thở nhất...
Màn hình livestream đột nhiên tối đen.
“Tôi phải g.i.ế.c bọn chúng!”
Tại ký túc xá Đại học Đường Thành.
Phong Tước đôi mắt đỏ rực bật dậy, lật tung mọi thứ trong phòng:
“Tôi phải c.h.é.m bọn chúng, đến mức cha mẹ chúng cũng không nhận ra!”
“Dao!
Tôi cần dao!
Rất nhiều dao!”
Trong ký túc xá không có dao.
Anh lao khỏi phòng, chạy đến cửa hàng tiện lợi cách đó 50 mét, tóc tai rối tung, mắt đỏ ngầu:
“Tôi muốn mua dao! Tất cả các loại dao!”
Cô bán hàng hoảng sợ:
“Chỗ chị không có bán d.a.o đâu em…”
Phong Tước lại lao ra xa hơn, chạy về phía siêu thị lớn, vừa chạy vừa lẩm bẩm:
“Tôi phải mua dao! Tôi phải g.i.ế.c người!”
“Phải g.i.ế.c sạch đám khốn đó, không để sót một tên nào…”
Vừa nói, nước mắt anh ta rơi lã chã.
Rất nhiều, rất nhiều nước mắt.
Nhưng bước chân thì không dừng lại.
Cô bán hàng định nói:
“Giờ này khuya rồi, siêu thị đóng cửa hết rồi, mua không được d.a.o đâu…”
Nhưng không còn kịp nữa.
Tại biệt thự nhà họ Phong.
Phong Hầu mắt đỏ hoe, vơ lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn, quay sang trợ lý:
“Gọi hết toàn bộ vệ sĩ và nhân viên phòng làm việc của tôi lại, lập tức đi tìm Tiểu Chỉ!”
“Tìm được thì g.i.ế.c hết bọn khốn kia! Không cần nương tay!”
“Cùng lắm thì tôi ngồi tù.”
Trợ lý lo lắng:
“Nhưng… chúng ta đâu biết tiểu thư ở đâu…”
“Không biết cũng phải tìm!” Phong Hầu rống lên, mắt đỏ ngầu.
“Mỗi người lái một xe, chia nhau ra các hướng mà tìm, kiểu gì cũng phải thấy!”
Vừa nói, anh vừa rút điện thoại, đăng nhập Weibo:
“Em gái tôi đang gặp nguy hiểm, xin mọi người giúp tôi tìm em gái…”
Rồi tiếp tục đăng tin lên tất cả các nền tảng: WeChat, Douyin, Quaishou, Fanqie…
Trong phòng livestream, hàng vạn người xem không còn thấy gì, chỉ là một màn hình đen kịt.
Khán giả và fan hoàn toàn sụp đổ.
“Chỉ cần nghĩ đến những gì tiên điên đang phải chịu đựng lúc này, tôi muốn phát điên mất…”
“Mẹ kiếp! Năm đó xem Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình làm nhục tôi còn không hoảng loạn đến mức này…”
“Một bên là tiểu thuyết, một bên là hiện thực, sao mà so sánh được? Với lại nhìn xem lũ lưu manh ở hiện trường có bao nhiêu đứa kìa!”
“Chú cảnh sát nói đang tìm cách xác định vị trí của chị gái rồi…”
“Hu hu hu, chú cảnh sát mau tìm được chị gái điên đi, chị ấy chắc chắn đang rất sợ…”
“Trời ơi, tôi không dám tưởng tượng, ngày mai báo chí sẽ giật tít thế nào…”
“Mọi người mau qua livestream của Hầu gia đi, anh ấy đang phát trực tiếp, nhờ fan giúp tìm em gái..."
…
Fan phát điên.
Cư dân mạng phát điên.
Cả mạng xã hội phát điên đi tìm, đám lưu manh cũng phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từng tên từng tên nằm rạp dưới đất, như những con ch.ó chết, rên rỉ, gào khóc, cầu xin tha mạng.
“Tiên nữ tỷ tỷơi tha mạng, bọn em biết sai rồi, chị tha cho bọn em đi…”
“Bọn em còn chưa đủ tuổi, suy nghĩ chưa chín chắn, bố mẹ không thương, cậu dì không quý, thầy cô không thích, mới đi sai đường, sau này nhất định sẽ sửa…”
“Em thề từ nay sẽ không làm điều xấu nữa, không thì bố mẹ em chết…”
“Em không có bố mẹ… thì ông bà nội với anh em chết…”
Phong Chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nghiêm túc:
“Chưa đủ tuổi không phải lý do để được tha thứ khi làm điều sai trái.”
“Lúc các người nói dối, lúc các người hại người khác, các người rất rõ mình đang làm gì.”
Một cô gái trong đám bắt đầu khóc lóc:
“Hu hu hu, em còn chưa đủ 14 tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, chị hủy hoại dung mạo em, nhất định sẽ phải ngồi tù đó…”
Nghe đến đây.
Phong Chỉ mới chợt nhớ, cô vẫn chưa tắt livestream.
Cảnh cô đánh cho đám khốn tơi tả, tất cả đều bị người trong phòng livestream nhìn thấy.
Có lẽ chú cảnh sát lại muốn bắt cô rồi…
“Thấy thì thấy.”
“Là bọn xấu lừa tôi tới đây, còn định làm chuyện xấu với tôi, tôi đánh họ là chính đáng phòng vệ.”
“Hơn nữa, bình thường tôi trông có vẻ bình thường, nhưng thực ra mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn hưng cảm. Một khi bị kích thích hoặc tổn thương sẽ phát bệnh, lúc đó không tỉnh táo, hoàn toàn không có trách nhiệm dân sự.”
“Cho nên, chẳng có gì đáng lo cả.”
Vừa lầm bầm, cô vừa lấy điện thoại ra.
“Ể?”
“Livestream bị tắt khi nào vậy?”
“Tắt rồi thì thôi, cũng tốt.”
Cô cất điện thoại lại.
Thu dọn chiếc búa dính m.á.u và cây kim thép.
“Đã hơn mười hai giờ rồi, nên về thôi.”
Rồi cô đeo balo lên lưng, ra khỏi nhà kho, đóng cửa lại, nhảy lên xe điện, rề rề rề rời đi.
Tại sao lại rề rề?
Vì xe điện sắp hết pin rồi, chạy không nổi nhanh nữa.
Chạy được bốn, năm phút.
Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh cô.
Cửa mở ra, tài xế là một cô gái trẻ hỏi:
“Tôi vừa tan ca, đang về nhà. Cô có muốn lên xe không? Tôi tiện đường chở cô một đoạn.”
Phong Chỉ nhìn trái nhìn phải:
“Được.”
Cô nhấc chiếc xe điện lên, đặt vào cốp xe đang mở một nửa, rồi ngồi lên ghế phụ, rời đi.
Trong nhà kho.
Đám lưu manh đồng loạt thở phào:
“Cái con điên đó cuối cùng cũng đi rôfi..''
“Không ngờ con điên đó ra tay ác thật, đông thế này mà chúng ta vẫn không đánh lại nó…”
“Lão đại, anh ổn chứ?”
Hạo ca loạng choạng bò dậy, quẹt m.á.u trên mặt, chỉ vào tên nhỏ tuổi nhất trong bọn:
“Lão Oai, mau gọi cảnh sát! Nhớ nhấn mạnh là mày mới có 13 tuổi…”
“Dạ, lão đại…”
Lão Oai vừa khóc vừa run run lấy điện thoại ra, bấm số cảnh sát.
Nhưng mà…
“Lão đại, không có tín hiệu, phải làm sao?”
“Cái gì? Sao lại không có tín hiệu?”
Hạo ca nhặt một chiếc điện thoại khác lên, ném qua:
“Từng cái một mà thử!”
Chốc lát sau.
“Lão đại, em thử hết rồi… Tất cả đều không có tín hiệu…”
Cả đám c.h.ế.t đứng.
“Không có tín hiệu… thì chúng ta gọi ai được?”
“Khu vực này mấy công trình đều ngừng thi công rồi, đừng nói là ban đêm, ngay cả ban ngày cũng chẳng ai đi qua. Không có điện thoại thì chúng ta… làm sao bây giờ…”
Hạo ca nghiến răng:
“Đi!”
“Đừng nói là bị thương, cho dù gãy chân cũng phải bò ra đường cái cho tao!”
Dứt lời, hắn nắm lấy một thanh thép, gắng sức chống đỡ thân mình, lảo đảo bước về phía cửa nhà kho.
Ngay khoảnh khắc đó.
Một giọng nói lười nhác, trầm thấp, đầy từ tính nhưng lạnh băng và vô cảm vang lên từ ngoài cửa:
“Các người chọc nhầm người rồi, còn mơ tưởng có thể toàn mạng mà rời khỏi đây?”
“Trên đời này… làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Cùng với giọng nói lạnh thấu xương đó—
Một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nhưng đẹp đẽ vươn vào từ bên ngoài, đặt lên cánh cửa sắt.
“Cạch——”
Cánh cửa nặng nề bị hắn chậm rãi đẩy mở.
Ngay sau đó… một gương mặt lạnh lùng, đậm sát khí, đột ngột hiện ra trước ánh mắt bàng hoàng của tất cả đám lưu manh.