Phong Chỉ còn chưa kịp mở miệng, thì Sa Tuyệt đã cất giọng mỉa mai:
“Ồ, ra là cô luôn biết mình chỉ là đứa con giả mạo à?”
“Nhìn bản cam kết không bắt nạt Phong Tư Nặc mà cô làm ra kìa, ra vẻ cao thượng, mắt để trên đỉnh đầu, coi Phong Chỉ như nô lệ mà dẫm đạp, đến cả Tuyệt Sắc Tú Tú còn không mặt dày bằng cô đấy.”
Tuyệt Sắc Tú Tú mỉm cười ngọt ngào:
“Cảm ơn Sa thiếu đã khen, hay là anh khen thêm vài câu nữa đi?”
“Liên quan gì tới …”
Phong Tư Nặc quay đầu định chửi người, nhưng vừa thấy người nói là Sa Tuyệt thì lập tức im bặt.
Sa Tuyệt là kiểu người vừa nguy hiểm vừa có thế lực, không phải đối tượng mà cô ta có thể đụng vào.
Cô ta đành nén giận, ấm ức nói:
“Năm mười tuổi tôi được bố mẹ nhận nuôi, bao năm qua bố mẹ và ba anh trai luôn xem tôi như người một nhà, đối xử với tôi rất tốt.”
“Tôi đã quên mình là con nuôi, luôn nghĩ mình là con ruột.”
“Cho đến khi vừa nãy bị chị nhắc nhở, tôi mới nhớ ra mình được nhận nuôi…”
Sa Tuyệt cười khẩy:
“Cô là con ruột của Mai Đại, thì Mai Đại sao có thể không tốt với cô được?”
“Phong Mang bị Mai Đại mê hoặc đến điên đảo thần hồn, đến mức bỏ vợ bỏ con, ông ta nâng cô lên tận trời, chẳng lẽ còn có thể tệ bạc?”
“Điều tôi thấy kỳ lạ là, ba người con trai nhà họ Phong trơ mắt nhìn bố mình và tiểu tam mưu tính hãm hại mẹ ruột và em gái ruột, lại không hề phản kháng, còn coi tiểu tam như mẹ?”
“Mẹ ruột mất tích bao lâu rồi, bọn họ chẳng lo lắng, cũng chẳng đi tìm.”
“Vậy thì họ còn là người nữa không?”
Khán giả xì xào bàn tán.
Cư dân mạng cũng rộ lên tranh luận:
[Ba đứa con trai của tra nam cũng bị tiểu tam và em gái cùng cha khác mẹ mê hoặc luôn rồi à? Đến mẹ ruột và em ruột cũng bỏ mặc?]
[Mẹ ruột xinh đẹp, em gái ruột cũng đẹp, mẹ còn là người tốt, vậy mà nỡ lòng nào đối xử tệ bạc?]
[Tôi càng tin rằng, ‘tra’ là do di truyền, cha nào, con nấy.]
[Lúc Phong Chỉ bị đưa vào viện tâm thần, ba anh trai cô ấy chắc cũng mười mấy tuổi rồi? Mà đến đạo lý cơ bản cũng không phân biệt nổi sao?]
[Này này, mọi người biết con trai của Phong Mang là ai không? Là Phong Hầu, idol hot nhất hiện nay đấy, Phong Hầu thì tra chỗ nào?]
⸻
Ký túc xá Đại học Đường Thành.
Mắt Phong Tước đỏ hoe, nghiến răng, siết chặt nắm đấm, hận không thể lao vào trong tivi mà hét lên:
“Không phải như vậy đâu!”
“Trước tối nay, bọn tôi hoàn toàn không biết Mai Đại là tiểu tam của bố!”
“Khi mẹ mang thai em Phong Chỉ, mẹ đã dọn ra ngoài sống, mãi đến khi em bảy tuổi mới quay lại nhà.”
“Trong suốt tám năm mẹ vắng mặt, Mai Đại luôn là bảo mẫu trong nhà, bà ta chưa từng nói xấu mẹ hay Phong Chỉ, cũng chưa từng ngược đãi bọn tôi, càng không thể hiện gì bất thường với bố.”
“Khi mẹ chuẩn bị quay về nhà họ Phong, Mai Đại nghỉ việc, từ đó không liên lạc nữa.”
“Mãi đến khi bố mẹ ly hôn, bà ta mới trở lại nhà làm bảo mẫu.”
“Làm bảo mẫu thêm hai năm nữa rồi mới cưới bố, bọn tôi hoàn toàn không biết, ngay tháng bố mẹ ly hôn, bà ta đã lén đăng ký kết hôn với bố rồi…”
“Chúng tôi vẫn nghĩ bà ta chỉ là một bảo mẫu bình thường…”
Anh ôm mặt, nước mắt lã chã:
“Sau khi mẹ ly hôn với bố, bọn tôi không còn liên lạc được nữa…”
“Bọn tôi thật sự không biết mẹ từng bị bạo hành, càng không biết mẹ đã mất tích…”
“Mẹ từng nói sẽ đến viện tâm thần đón em Phong Chỉ đi, rồi hai mẹ con sẽ sống cùng nhau, chúng tôi tưởng mẹ không cần chúng tôi nữa…”
⸻
Nhưng anh không có cơ hội để giải thích những điều này.
Ngay lúc anh gần như sụp đổ, Phong Chỉ nhìn Sa Tuyệt, nghiêm túc nói:
“Không phải như vậy đâu.”
“Các anh không hề coi tiểu tam như mẹ ruột, cũng không phải không quan tâm mẹ, chỉ là bị tiểu tam lừa gạt thôi.”
“Mai Đại giả làm bảo mẫu sống trong nhà họ Phong rất nhiều năm, các anh không hề biết bà ta là tiểu tam của bố tôi, cũng chưa bao giờ gọi bà ta là mẹ.”
“Các anh cũng không biết Phong Tư Nặc là con ruột của Mai Đại, cứ nghĩ cô ta là đứa trẻ mồ côi được nhà nhận nuôi mà thôi.”
“Lúc bố đánh mẹ, các anh đều không có ở nhà. Nếu họ có ở đó, nhất định sẽ bảo vệ mẹ.”
“Chuyện bố đưa tôi vào viện tâm thần cũng không liên quan gì đến các anh ấy.”
Nói đến đây, cô nghiêm túc nói:
“Mặc dù các anh trai của tôi đều là đồ ngốc, nhưng mẹ vẫn rất yêu họ.”
“Nếu để mẹ nghe thấy có người nói xấu các anh, mẹ sẽ buồn.”
“Tôi không muốn mẹ buồn.”
Mọi người: “……”
[Hu hu hu, đây là con gái thần tiên và em gái thần tiên kiểu gì vậy trời?]
[Có con gái như thế này, mẹ cô ấy đúng là người mẹ hạnh phúc nhất. Mà mẹ cô ấy cũng xứng đáng có một đứa con gái tuyệt vời như vậy!]
[Đúng là em gái tốt nhất quả đất! Dù các anh không chăm sóc em tử tế, nhưng em vẫn ra sức bênh vực họ…]
[Cho tôi một tá con gái như thế này đi…]
Sa Tuyệt nghe xong lời Phong Chỉ nói, liền đưa tay ra, dịu dàng nắm lấy tay cô:
“Tiểu Chỉ, em thật sự quá tốt bụng và bao dung. Các anh trai đối xử với em như vậy mà em vẫn bảo vệ họ. Có em làm em gái, là may mắn lớn nhất đời họ.”
“Đối xử tệ với tôi?” Trên đầu Phong Chỉ đầy dấu chấm hỏi,
“Các anh tôi đâu có làm gì tôi đâu.”
“Hồi nhỏ tôi đánh nhau với mấy ảnh, họ đều bị tôi đánh cho khóc.”
“Lớn lên rồi đánh tiếp, họ cũng bị tôi đánh bại.”
“Họ không chỉ ngốc, mà còn yếu, không làm gì được tôi đâu.”
Khán giả trong trường quay: ……
Khán giả ngoài màn hình: ……
Cái gì vậy… chuyển cảnh nhanh thế luôn à?
Sa Tuyệt bật cười, ánh mắt đầy dịu dàng, nụ cười cũng mềm mại:
“Tiểu Chỉ đúng là lợi hại. Về chuyện vừa rồi anh xin lỗi em.”
“Anh sẽ giúp em tìm lại mẹ.”
Mọi người: “……”
Khoan đã…
Mọi người còn đang đắm chìm trong bi kịch tình thân mẹ con, anh em,
Thế quái nào Sa đại thiếu lại lôi cả cẩu lương ra giữa sóng livestream thế này?
Mặc dù hình ảnh thật sự quá đẹp… nhưng mà…
Thật khiến người ta ghen tị mà!
⸻
Trước màn hình tivi.
Phong Tước đã khóc đến mức sống dở c.h.ế.t dở, khăn giấy đầy dưới đất:
“Hu hu hu, Tiểu Chỉ, anh xin lỗi em…”
“Hu hu, mẹ ơi, con xin lỗi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bọn con đúng là mấy thằng ngốc, đáng bị đánh…”
⸻
Tại hiện trường trực tiếp.
Phong Tư Nặc cảm thấy mình sắp phát điên.
Sao tình thế lại hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Phong Chỉ như vậy chứ?
Rõ ràng người suýt g.i.ế.c c.h.ế.t ba là Phong Chỉ mà…
Cô ta cũng bắt đầu khóc, chỉ tay vào Phong Chỉ hét lên:
“Những điều cô nói đều là suy đoán, hoàn toàn không có bằng chứng!”
Phong Chỉ thản nhiên nhìn cô ta:
“Cô nói đúng.”
“Chỉ cần cô và Mai Đại làm xét nghiệm ADN, là sẽ biết hai người có phải mẹ con ruột không.”
Mọi người đều gật đầu.
Phong Tư Nặc lập tức biến sắc, trong mắt thoáng qua nét hoảng hốt.
Nhưng cô ta nhanh chóng ưỡn ngực, tức giận nói:
“Ai cáo buộc thì người đó phải đưa ra bằng chứng!”
“Cô nói tôi là con ruột của mẹ, vậy phải do cô chứng minh.”
“Dựa vào cái gì mà cô vu khống tôi và mẹ tôi, rồi bắt chúng tôi phải tự chứng minh trong sạch?”
“Nói cho cô biết, tôi tôn trọng mẹ tôi, cũng tin tưởng mẹ tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không đi làm xét nghiệm với mẹ đâu!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Về lập luận của cô ta, có người đồng tình:
[Đúng vậy! Nếu ai đó nói tôi là con riêng, chẳng lẽ tôi phải đi xét nghiệm với bố mẹ tôi? Thế thì bố mẹ tôi đau lòng c.h.ế.t mất.]
Nhưng cũng có người phản đối:
[Họ là người nổi tiếng, lại liên quan đến bê bối, thì càng nên xét nghiệm ADN để làm rõ sự thật.]
⸻
Lúc này Sa Tuyệt lại cất giọng lạnh nhạt:
“Ồ, chẳng phải cô nói rất yêu mẹ mình, rất mong mình là con ruột của Mai Đại sao?”
“Vậy nghe Tiểu Chỉ nói cô là con ruột của Mai Đại, sao lại không vui, còn tức giận đến thế?”
Sao chỗ nào cũng có anh ta vậy?!
Sao anh ta không c.h.ế.t quách trong nhà tù ở nước ngoài đi?!
Phong Tư Nặc nghiến răng nghĩ, nước mắt lăn dài trên má:
“Nếu tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân, đương nhiên tôi có thể chủ động làm xét nghiệm.”
“Nhưng cảm nhận của mẹ tôi thì sao?”
“Ước mơ lớn nhất của mẹ là cả nhà hòa thuận, nếu vì bị chị gái nghi ngờ mà phải đi xét nghiệm, bà ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ?”
“Tôi thà để cả thế giới nghi ngờ mình, cũng không muốn…”
“Đừng nói nghe hay ho như vậy.” Sa Tuyệt cắt ngang lời cô ta, ánh mắt sắc như d.a.o đ.â.m thẳng vào linh hồn cô,
“Tất cả mọi người đều thấy cô đang chột dạ, không dám đi làm xét nghiệm ADN.”
“Nhưng mà, cái miệng cô đúng là biết nói đấy.”
“Làm ra đủ thứ chuyện kinh tởm, vậy mà có thể nói mình trong sạch không tì vết, coi khán giả là kẻ ngốc.”
“Hu hu…” Phong Tư Nặc bật khóc nức nở, đưa tay lau nước mắt:
“Tôi không có…”
Cô ta vừa khóc, lập tức có cư dân mạng mềm lòng, định bênh vực cô ta.
Nhưng đúng lúc đó, Phong Chỉ bất ngờ đứng dậy, vươn tay lên da đầu Phong Tư Nặc, giật xuống hơn chục sợi tóc.
“Chuyện này đúng là cần bằng chứng.”
“Mấy sợi tóc tôi vừa nhổ đều có nang tóc của cô.”
“Ngày mai tôi sẽ xin mẫu ADN của Mai Đại, đem đi so với tóc của cô để làm xét nghiệm.”
Tuyệt vời!
Cư dân mạng cùng reo hò trong lòng.
Phong Tư Nặc thì c.h.ế.t lặng, không còn tâm trí để khóc nữa, lập tức nhào đến định cướp lại tóc trong tay Phong Chỉ.
Nhưng Phong Chỉ đã nhanh chóng cất chúng đi.
“Cô không đánh lại tôi đâu.”
“Nếu cô còn không dừng tay, tôi sẽ ném cô ra ngoài.”
Tay Phong Tư Nặc khựng lại giữa không trung.
Vài giây sau…
Cô ta rụt tay lại, ôm mặt, ngồi thụp xuống, không nói một lời, chỉ “hu hu” khóc.
Mọi người: “……”
Một cô gái xinh đẹp, yếu ớt như vậy mà khóc nức nở giữa bao người, người bình thường nhìn vào cũng không đành lòng…
Thế mà Sa Tuyệt lại tiếp tục châm chọc:
“Cô và mẹ ruột của cô chắc cũng dùng chiêu này để quyến rũ đám đàn ông nhà họ Phong nhỉ?”
“Hu hu hu…”
Phong Tư Nặc vẫn không nói gì, chỉ khóc to hơn.
⸻
Lúc này, người thầm yêu Phong Tư Nặc, Từ Thán không nhịn được nữa.
Anh ta bước lên vài bước, quỳ xuống bên cô ta, đỡ lấy cô ta, ngẩng đầu nhìn Phong Chỉ, nói:
“Phong tiểu thư, dù cô nghi ngờ Tư Nặc là con ruột của mẹ kế cô, thì cũng nên nói chuyện này ở nhà.”
“Dù sao thì Tư Nặc cũng được nhận nuôi sau khi cô vào viện tâm thần, cô ấy chưa từng hại cô.”
Tuyệt Sắc Tú Tú cũng phụ họa:
“Đúng vậy.”
“Cho dù cô muốn nói những điều này ở nơi công khai, cũng nên xác nhận rõ ràng rồi hẵng nói.”
“Chứ không thể chỉ vì muốn nổi tiếng, muốn thu hút sự chú ý mà đem việc riêng chưa rõ ràng ra phơi bày, làm tổn thương em nuôi và mẹ kế của mình, cũng làm mất mặt gia đình.”
Sa Tuyệt nhướng mày:
“Đây là chương trình nói thật.”
“Mỗi người đều phải nói thật, không đúng sao?”
Từ Thán phản bác:
“Nhưng những gì Phong tiểu thư nói chỉ là suy đoán, không thể đại diện cho sự thật.”
“Tôi nói ra thì chắc chắn là thật.” Phong Chỉ lên tiếng,
“Y thuật của tôi rất giỏi, tôi còn biết xem tướng.”
“Tôi tin chắc Phong Tư Nặc là con gái ruột của Mai Đại.”
“Nếu kết quả giám định ADN chứng minh tôi nói sai, tôi sẽ đứng phạt một ngày ở trung tâm thành phố.”
Xôn xao~~~~~
Nghe xem cô ấy vừa nói cái gì?
Khán giả tại trường quay và trên mạng đều bùng nổ.
Y thuật rất giỏi?
Còn biết xem tướng?
[Cô ta mới mười tuổi đã vào viện tâm thần, học y và xem tướng từ bao giờ vậy?”
[Không lẽ đầu óc có vấn đề thật, nên tưởng mình là thần y, là đạo sĩ?”
[Tôi đã nói rồi mà, đầu cô ta chắc chắn có vấn đề, mà mọi người cứ không tin…”