Phong Tư Nặc và Sa Ảnh Nhi, cả hai đều đeo khẩu trang, đưa mắt nhìn nhau, cùng cười đầy thỏa mãn.
Tất cả các câu hỏi của vòng “trả lời giới hạn” trong tập này…
Đều là do bọn họ thiết kế.
Mỗi câu, đều đánh thẳng vào điểm yếu chí mạng của Sa Tuyệt và Phong Chỉ.
Nếu hai người họ chối tội, tổ chương trình sẽ lập tức tung chứng cứ, chứng minh họ nói dối.
Không cách nào chối cãi.
Tội lỗi từng bị chôn giấu sẽ bị cả nước biết đến, họ sẽ thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đập chết.
Tất nhiên, họ có thể chọn thử thách hoặc uống hình phạt.
Nhưng làm vậy… lại giống như đang cố né tránh, càng khiến người khác nghi ngờ.
Tóm lại, thua là chắc!
Nhưng Sa Tuyệt…
Không né tránh.
Không trì hoãn.
Không hoảng loạn.
Chỉ nở một nụ cười tà mị:
“Mười năm trước, tôi 14 tuổi, là học sinh tốt nghiệp sớm của trường trung học số một Minh Thành.”
“Trong chuyến đi Đông Nam Á cùng cả lớp, tôi bị buộc tội g.i.ế.c ba cô gái làm việc ở khu đèn đỏ.”
“Tòa án địa phương phán tôi có tội, g.i.ế.c người.”
“Tôi bị giam tại một nhà tù biệt lập trên đảo suốt mười năm. Vừa mới ra tù tuần trước.”
Toàn trường quay vỡ òa.
Cả mạng Internet cũng nổ tung.
Hashtag “Sa Tuyệt g.i.ế.c người” lập tức leo top hot search.
Và, bùng nổ.
—
“Trời ơi, mới 14 tuổi đã g.i.ế.c ba người? Đây là loại ác quỷ gì vậy?”
“Bề ngoài đẹp trai, bên trong thì m.á.u lạnh thế này, đáng sợ thật sự!”
“Đây không phải người, đây là súc vật!”
“14 tuổi đã đi chơi với ba gái rượu? Quá biết chơi, và rồi tự đưa mình vào tù.”
“Vừa nãy còn làm bộ lạnh lùng với Tuyệt Sắc Tú Tú, nói ai tán tỉnh mình thì cỏ trên mộ cao ba thước cơ mà, đúng là diễn sâu!”
“Trường Trung học số Một là trường top Minh Thành đấy, hắn tốt nghiệp sớm từ năm 14 tuổi á? Thiên tài?”
“Một kẻ như vậy lại còn được thả ra?”
“Minh Thành sắp có vụ g.i.ế.c người hàng loạt IQ cao rồi!”
—
Ngay cả MC Anh Đồng và dàn khách mời cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy dè chừng.
Chỉ có Phong Chỉ vẫn bình thản ăn hạt.
Đúng vậy, tổ chương trình rất “nhân văn”, trên bàn bày đủ loại snack và nước uống.
Nhưng chỉ có cô là thật sự ăn.
MC Anh Đồng nghiêm giọng:
“Cậu vừa nói những chuyện này… cậu có thể giải thích thêm không?”
Sa Tuyệt nở nụ cười nhàn nhạt, giọng trầm thấp:
“Một vụ án ly kỳ thế này mà tôi không kể rõ, chẳng phải mọi người xem uổng công à?”
Khán giả bật cười khẽ.
Mặc dù câu chuyện hắn kể thật sự đáng sợ,
Nhưng,
Gương mặt đẹp trai, giọng nói quyến rũ, ánh đèn sáng rực, khán giả đông đảo…
Sự dè chừng lúc đầu cũng nhanh chóng bị cuốn đi.
Rất nhiều người khó mà gắn hắn với hình ảnh “kẻ g.i.ế.c người m.á.u lạnh”.
Sa Tuyệt cười:
“Tôi bị oan. Là có người hãm hại tôi.”
Cả trường quay xôn xao.
Dân mạng cũng bùng nổ.
“Tôi ngồi tù mười năm. Bây giờ trở lại Minh Thành, dĩ nhiên tôi phải báo thù.
Khiến kẻ đã hại tôi… phải hối hận cả đời.”
Hắn nhếch môi cười:
“Đây là một cuốn sảng văn. Một cuốn truyện mà tôi sẽ đè bẹp tất cả kẻ thù dưới chân mình.”
Khán giả vỡ òa.
Cư dân mạng lại nổ tung.
“Bắt đầu rồi!
Hắn bắt đầu tẩy trắng và bán thảm rồi đây này!”
“Mọi người đừng bị lừa!
Nếu không có bằng chứng, tòa sẽ không tuyên một đứa trẻ 14 tuổi tội g.i.ế.c người đâu!”
—
Ở phòng điều khiển, đạo diễn Vi, ánh mắt đỏ rực, hai tay run lên.
Nhìn chỉ số rating truyền hình tăng vọt từng giây, số lượt xem online thì leo thẳng lên hàng đầu nền tảng, ông ta gần như kích động đến mức muốn ngất tại chỗ.
Chương trình mới bắt đầu chưa đến 20 phút, nhưng tỷ suất người xem đã tiệm cận mức kỷ lục cao nhất trong lịch sử show.
Bùng nổ rồi! Đại phát rồi!
Đạo diễn Vi gần như run tay vì kích động, lập tức ra chỉ thị cho MC:
“Bảo Sa Tuyệt nói nhiều hơn nữa, càng chi tiết càng tốt!”
MC Anh Đồng lập tức hiểu ý:
“Chúng tôi làm chương trình này cũng là để các khách mời có cơ hội công khai nói rõ mọi hiểu lầm.”
“Cậu nói mình bị oan, vậy có thể kể cho khán giả nghe chi tiết quá trình xảy ra vụ án không?”
Sa Tuyệt nở nụ cười như gió xuân:
“Yên tâm, tôi sẽ thoả mãn hết tò mò của mọi người.”
Bằng giọng nói trầm thấp, cuốn hút, hắn bắt đầu kể, vụ án từng làm chấn động cả Đông Nam Á.
“Sau khi có điểm thi đại học, lớp tôi tổ chức chuyến du lịch tốt nghiệp đến một hòn đảo ở Đông Nam Á.”
“Tôi và bạn cùng bàn Mã Đáo Thành ở chung một phòng. Chuyến đi kéo dài mười ngày, ngày thứ mười sẽ về lại Minh Thành.”
“Tối ngày thứ chín, Mã Đáo Thành nói muốn lén đi khu đèn đỏ ‘mở mang tầm mắt’, rủ tôi đi cùng.”
“Tôi từ chối và còn khuyên cậu ta đừng đi. Nhưng cậu ta nói có họ hàng ở đây, người đó sẽ dẫn đi chơi, bảo tôi đừng lo. Cậu ta hứa trước nửa đêm sẽ về.”
“Gần 12h, cậu ta vẫn chưa quay lại. Tôi gọi điện, cậu ta bảo họ hàng đột nhiên bỏ đi, tiền không đủ, nhờ tôi tới đón. Còn dặn đừng nói với giáo viên, sợ bố mẹ biết.”
“Vì nhà cậu ta cực kỳ nghiêm khắc, bố mẹ lại là bạn của giáo viên chủ nhiệm, tôi không dám nói ai, lén chạy đến KTV trong khu đèn đỏ tìm cậu ta.”
“Tôi tìm được cậu ta đang chơi rất vui với ba cô gái tiếp rượu. Vừa thấy tôi, cậu ta lôi kéo tôi chơi ‘Ma Sói’ cùng, nói chơi vài ván rồi đi.”
“Tôi từ chối. Cậu ta liền khóc, nói đây là ‘đêm điên cuồng cuối cùng’ của cuộc đời, vì thi trượt nên chắc chắn phải học lại, trong lòng rất áp lực.”
“Tôi mềm lòng, ngồi lại chơi với cậu ta. Còn uống vài lon bia.”
“Uống rồi thì đầu óc bắt đầu choáng váng, ý thức mơ hồ.”
Sa Tuyệt cười nhẹ, giọng đều đều:
“Đúng vậy, trong bia nhất định có thuốc.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nhưng lúc đó, tôi không đề phòng bạn mình, hơn nữa bốn người, kể cả tôi, đều uống cùng loại bia. Tôi không nghi ngờ gì cả.”
“Sau đó, chơi hơn một tiếng thì tôi mất ý thức, ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.”
“Xung quanh đầy tiếng hét, còi báo và tiếng cảnh sát.
Tôi phát hiện tay mình đang cầm một con d.a.o gọt trái cây, Mã Đáo Thành và ba cô gái nằm vương vãi đầy m.á.u dưới đất.”
Trường quay tĩnh lặng.
Bình luận online cũng bắt đầu chậm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu chuyện quá rõ ràng, quá cuốn hút, không ai muốn bỏ lỡ một chữ.
Ngay cả Phong Chỉ cũng hơi nhướng mắt, liếc nhìn Sa Tuyệt.
Hắn nhún vai, chậm rãi nói tiếp:
“Lúc tỉnh dậy, thuốc vẫn còn tác dụng, đầu óc mơ hồ, tôi chỉ biết hét lên:
‘Tôi không g.i.ế.c người! Tôi không biết gì cả! Tôi bị oan!’”
“Nhưng cảnh sát không tin. Họ đưa tôi thẳng về đồn.”
“Tại đó, tôi bị dọa dẫm, bị đánh đập. Dù thế nào, tôi cũng không thừa nhận mình đã g.i.ế.c người.”
“Thế nhưng, không một ai giúp tôi. Ngược lại, còn có rất nhiều người đạp tôi xuống hố.”
Anh nhìn thẳng vào ống kính.
Ánh mắt lạnh như băng.
“Thật ra vụ án này không hề khó điều tra. Chỉ cần cảnh sát muốn điều tra, chắc chắn tìm ra sự thật.”
“Đáng tiếc là, đây là Đông Nam Á. Một khu du lịch trị an không tốt. Cảnh sát không muốn phiền phức, chỉ muốn kết án cho nhanh. Và tôi là người bị đổ hết trách nhiệm.”
Anh hít một hơi sâu.
“Hiện trường, điện thoại của tôi biến mất. Cảnh sát nói không tìm được.”
“Phòng KTV không có camera. Chỉ có đoạn camera bên ngoài ghi lại cảnh tôi một mình bước vào quán.”
“Khi tôi bị đánh thức, ba cô gái đã c.h.ế.t từ lâu. Còn Mã Đáo Thành được đưa đi cấp cứu, vài tiếng sau tỉnh lại.”
“Và cậu ta khăng khăng nói: Tôi vì thua trò Ma Sói, phát điên, cầm d.a.o đ.â.m người. Bọn họ say xỉn không phản kháng nổi, chỉ biết nằm đó cho tôi đâm.”
Cả hiện trường rúng động.
Cư dân mạng c.h.ế.t lặng.
Một câu chuyện được kể quá mạch lạc.
Quá sống động.
Quá khó tin, nhưng cũng quá thật.
Không ai biết nên đứng về phe nào.
Là thật sự bị hãm hại, hay một cú “diễn vai bị hại” thượng thừa?
Chỉ có một điều chắc chắn:
Sa Tuyệt, đang khiến cả nước nghẹt thở.
“Ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm của tôi lập tức cho các bạn khác bay về Đông Đại, còn ở lại để xử lý chuyện của tôi và Mã Đáo Thành.”
Nói đến đây, Sa Tuyệt lại cười, “Tôi họ Sa. Ai cũng biết Tập đoàn Sa thị chính là nhà tôi.”
Toàn trường quay và cư dân mạng nổ tung.
[WTF…!]
[Không phải cái Sa thị được gọi là tập đoàn tư nhân lớn nhất cả nước sao?]
[Giá trị thị trường hơn 200 tỷ NDT, nhưng công ty cốt lõi của tập đoàn lại không niêm yết, tức là sức mạnh thật sự còn không thể đo lường!]
[Con nhà trăm năm thế gia… hóa ra là một kẻ g.i.ế.c người?]
Sa Tuyệt tiếp tục:
“Với năng lực và thế lực của nhà họ Sa, muốn giúp tôi rửa sạch tội oan là điều không khó.”
“Nhưng sau khi vụ án xảy ra, Nhà họ Sa không hỏi han, không cử người xử lý, không cho tôi một luật sư đáng tin nào cả.”
“Và cứ thế, tôi bị kết tội cố ý g.i.ế.c người, bị nhốt vào một nhà tù biệt lập giữa đảo, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Nói tới đây, anh nâng ly cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Trong những năm ở tù, tôi cũng âm thầm điều tra.”
“Sau khi án mạng xảy ra, cảnh sát và tòa án địa phương đều nhận được một khoản tiền mặt cực lớn, với điều kiện: phải nhanh chóng định tội tôi và tống tôi vào ngục giam nghiêm ngặt nhất.”
Toàn trường quay kinh hãi.
Bình luận trực tuyến bùng nổ.
“Cái này mà thật thì là đại án rồi! Cảnh sát và tòa cùng thông đồng, còn nhận hối lộ?”
“Ôi trời, bạn trên kia thật thánh thiện, ở Đông Nam Á đó! Cảnh sát và xã hội đen như một nhà, chỉ cần có tiền, tổng thống cũng mua được.”
“Nếu Nhà họ Sa thật sự bỏ mặc anh ta, thì anh ta chỉ là một đứa trẻ… chẳng khác nào bị đẩy xuống địa ngục.”
“Cũng có thể anh ta đang diễn trò. Chỉ là lời một phía thôi, bằng chứng đâu?”
Sa Tuyệt như thể nghe được mọi nghi ngờ, lại cười nhạt:
“Tôi điều tra rồi. Tất cả tiền hối lộ đều là tiền mặt.”
“Người bí ẩn dùng điện thoại không đăng ký liên hệ với các bên, đặt tiền mặt ở một nơi kín đáo để họ đến lấy.”
“Sau khi nhận xong tiền đợt đầu, họ nhanh chóng định tội tôi, nhốt tôi lại.”
“Sau đó, người kia tiếp tục đưa phần tiền còn lại cho họ theo cách tương tự.”
“Suốt quá trình, không một ai từng gặp mặt người đứng sau. Không ai biết ai đã bỏ tiền ra để hãm hại tôi.”
Anh cười chua chát, giọng mỉa mai:
“Theo điều tra của tôi, xã hội đen nhận được hai trăm vạn tệ phí bịt miệng.”
“Cảnh sát địa phương được một trăm vạn.”
“Thẩm phán được một trăm vạn.”
“Ba mạng người, chỉ có giá hai trăm vạn.”
“Mười năm tự do của tôi, giá bốn trăm vạn.”
“Không đúng.”
“Mã Đáo Thành hãm hại tôi, chắc chắn cũng nhận được phần của mình.”
“Có ngày tôi sẽ tìm đến hắn, hỏi rõ ràng hắn được bao nhiêu.”
“Và… ai đã thuê hắn.”
Nói đến đây, Sa Tuyệt mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính:
“Tôi nghe nói… Mã Đáo Thành bây giờ là người rất thành đạt, sống cực kỳ phong quang.”
Trong một căn phòng khách sang trọng,
Một người đàn ông vừa đối diện màn hình livestream, ánh mắt chạm đúng ánh nhìn xuyên thấu của Sa Tuyệt từ màn hình tivi.
Cốc nước trên tay rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành mảnh vụn.
Dưới ánh đèn, sắc mặt hắn trắng bệch, người run lẩy bẩy, mồ hôi đầm đìa như vừa xông hơi xong,
Nhưng chiếc điều hòa âm tường phía sau vẫn đang chạy đều, nhiệt độ chỉ 22°C.
Trở lại phim trường.
Sa Tuyệt vẫn điềm tĩnh như không:
“Tại sao trên hung khí chỉ có dấu vân tay của tôi?”
“Rất đơn giản.”
“Ai đó đã đeo găng tay, lau sạch mọi dấu vết, sau đó ép tay tôi cầm dao, đ.â.m c.h.ế.t ba nạn nhân, làm bị thương Mã Đáo Thành.”
“Như vậy thì sao? Bằng chứng g.i.ế.c người rõ ràng, không chối vào đâu được.”
Khán giả xì xào, bàn tán râm ran.
“Nghe vậy… thật ra rất hợp lý đấy chứ?”
“Cậu ta là thiếu gia tập đoàn lớn, học sinh thiên tài của nhất trung, thủ khoa đại học… nếu không bị gài bẫy thì sao mà dính ma túy, lại còn đi khu đèn đỏ?”
“Một người như vậy mà bị lừa gài bẫy, bị bỏ tù suốt 10 năm thì… xã hội này đáng sợ thật.”
“Quan trọng hơn là… nhà họ Sa quá lạnh lùng! Con trai mình xảy ra chuyện lớn vậy mà không thèm đoái hoài? Như thể cắt đứt quan hệ?”
Cùng lúc đó, trong đại sảnh biệt thự nhà họ Sa, một trận sấm sét thực sự đang nổ ra.
Sa Trấn Vinh, gia chủ của nhà họ Sa, gầm lên:
“Sa Tuyệt dám lên show truyền hình? Tại sao không ai nói với tôi?!”
“Thằng đó là một kẻ điên, các người không biết nó có thể gây chuyện gì trên sóng trực tiếp sao?! Sao không ai cản lại?!”
Toàn bộ người nhà họ Sa đứng nghiêm, cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Sa Yến Xuyên nhỏ giọng:
“Bố… chúng con thực sự không biết. Chắc là anh cả tự liên hệ với tổ chương trình… tự ý tham gia.”
“Anh ấy mới về chưa đầy một tuần, ai cũng tưởng anh ấy chỉ lo cho bệnh tình của mẹ… ai ngờ lại lên sóng truyền hình…”
Sa Trấn Vinh hừ lạnh:
“Chuyện đó tra sau. Lập tức liên hệ với tổ chương trình.”
“Yêu cầu ngắt livestream, hoặc tuyên bố Sa Tuyệt đang bịa chuyện, yêu cầu nó rời khỏi chương trình ngay lập tức!”
Sa Yến Xuyên lập tức “vâng” một tiếng, rồi vội vàng gọi điện cho ê-kíp sản xuất.