Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 32





Trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Phong Chỉ cầm lấy chiếc iPad do tổ chương trình cung cấp, lấy ra một chiếc USB từ túi áo và cắm vào.



“Xin mọi người hãy xem đoạn video này.”



“Đây là cảnh luật sư đại diện của nhà họ Phong, luật sư Nghiêm Thủ Sinh, được bố tôi ủy thác, đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đón tôi về nhà.”



Cả hiện trường lẫn cư dân mạng đều nín thở, mắt sáng rực chờ xem bằng chứng.



Nụ cười trong mắt Phong Tư Nặc biến mất, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.



Cô ta không biết trong video là gì,

nhưng nếu đoạn phim này phát ra… rất có thể sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.



Thế nhưng dù cô ta có bất an đến đâu, trong hoàn cảnh này, cô ta không thể làm gì được.



Trong video.



Luật sư Nghiêm ngồi phía sau bàn, y như một vị vua, cằm ngẩng cao, ánh mắt cao ngạo, giọng nói cũng tràn đầy kiêu căng.



“Tiểu thư Phong Chỉ, đây là bản ‘Cam kết tuyệt đối không bắt nạt Phong Tư Nặc’ do bố mẹ cô, cũng là người ủy quyền cho tôi, yêu cầu tôi soạn thảo.”



“Xin cô hãy nghiêm túc lắng nghe nội dung cam kết, sau đó ký tên vào văn bản này.”



“Ký xong, tôi mới có thể đưa cô rời khỏi bệnh viện, trở về nhà họ Phong.”



“Điều thứ nhất: Tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết bí mật Phong Tư Nặc không phải con ruột nhà họ Phong, bao gồm cả việc viết ra hay đăng lên mạng.”



“Điều thứ hai: Tuyệt đối không được nói xấu Phong Tư Nặc, dù trước mặt hay sau lưng.”



“Điều thứ ba: Tuyệt đối không được cười nhạo, làm nhục, chửi mắng, đánh đập Phong Tư Nặc, không được khiến cô ấy chịu bất kỳ ủy khuất nào.”



“Điều thứ tư: Tuyệt đối không được tranh giành đồ vật với Phong Tư Nặc, bao gồm phòng ở, trang sức, quần áo, giày dép, túi xách, xe cộ, búp bê, bạn bè, bạn trai v.v…”



“Điều thứ năm: Nếu không được Phong Tư Nặc cho phép, không được đụng vào đồ của cô ấy, không được bước vào phòng của cô ấy, không được đến trường cô ấy học, không được tiếp xúc với bạn bè, thầy cô của cô ấy…”



“…”



“Tổng cộng 12 điều, quyền giải thích cuối cùng thuộc về Phong Tư Nặc.”



“Nếu vi phạm, cô tự nguyện rời khỏi nhà họ Phong, không mang theo bất kỳ tài sản nào, đồng thời tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế từ bất kỳ ai.”



Luật sư Nghiêm đọc xong, đặt bản cam kết trước mặt Phong Chỉ:



“Chỉ cần cô ký vào đây, cô sẽ lập tức được rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, khôi phục thân phận tiểu thư tiểu thư nhà họ Phong, từ đó sống cuộc đời vinh hoa phú quý.”



Video đến đây kết thúc.



Cả hội trường bùng nổ.



Toàn mạng bùng nổ.



[Tức run người! Nhà họ Phong quá đáng thật! Phong Tư Nặc cũng quá đáng!]



[Nếu là tôi, tôi vác ngay cây đao dài 30 mét đi c.h.é.m người!]



[Trời ơi, sao có thể đối xử với con ruột của mình như thế được? Quá độc ác, quá vô nhân đạo!]



[Phong Tư Nặc là cái thá gì? Còn dám yêu cầu người khác không được bước vào trường học của mình, không được tiếp xúc bạn bè thầy cô mình? Đến bạo quân thời xưa cũng chưa chắc làm tới mức đó!]



[Bảo sao tiểu tiên nữ ghét Phong Tư Nặc như vậy! Nếu là tôi chắc còn ghét hơn!]



[Không ngờ Phong Tư Nặc là loại người này!]



[Tiểu thư thật bị nhốt trong viện tâm thần chịu khổ, tiểu thư giả ở nhà giàu hưởng sướng, lại còn bắt tiểu thư thật phải coi mình như thánh sống? Thật đúng là không biết xấu hổ!]



[Đảo ngược âm dương rồi còn gì nữa!]







Góc trường quay.



Phong Tư Nặc siết chặt nắm tay.



Cơn giận dữ khiến mắt cô đỏ bừng.



Cô cố nén không để nước mắt rơi.



Cố nén không lao lên siết cổ Phong Chỉ!



Phong Chỉ … lại dám quay lại cảnh đó…



Phong Chỉ thật sự muốn đẩy cô ta xuống đáy vực!



Từ tối nay trở đi, mọi người sẽ biết cô ta chỉ là một cô nhi được nhà họ Phong nhận nuôi, không có gia thế, không có chỗ dựa.



Đối thủ, bạn học, bạn bè, người theo đuổi cô ta… chắc chắn sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác.



Điều chí mạng nhất là:



Các gia tộc hào môn đích thực, e rằng từ nay về sau sẽ không ai thèm ngó đến cô ta nữa.



Giấc mơ bước chân vào giới thượng lưu… tiêu rồi…



Chỉ riêng chuyện nhỏ nhất thôi, ngay cả Sa Ảnh Nhi bên cạnh cũng theo phản xạ nhích sang bên phải, ánh mắt nhìn cô ta đầy coi thường…



Mọi thứ… đều do Phong Chỉ hại cô ta!



Trên sân khấu.



Ngay cả Anh Đồng cũng bị đoạn video mà Phong Chỉ phát ra làm cho sững sờ.



Mãi đến khi đạo diễn Vi truyền lệnh qua tai nghe, anh ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức đẩy tiếp sóng:



“Cái bản cam kết đó thật sự là… quá đáng thật ha.”



“Vậy nên cô mới căm ghét em gái nuôi của mình đến vậy sao?”



Phong Chỉ lắc đầu:



“Không chỉ vì thế.”



“Tôi ghét cô ta vì cô ta là con gái của tiểu tam.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ cô ta đã khiến tôi và mẹ tôi bị chia cắt, khiến mẹ tôi mất tích đến giờ không rõ tung tích.”



“Cô ta còn muốn dẫm lên đầu tôi mà sống, cô ta không phải người tốt.”



Ầm——



Lời này như một quả b.o.m nguyên tử nổ tung ngay trên sóng truyền hình, gây chấn động cả hội trường lẫn toàn bộ mạng xã hội.



Lượng người xem trực tiếp và theo dõi online lập tức phá kỷ lục 5 năm trở lại đây, chỉ xếp sau chương trình Giao thừa và bản tin thời sự lúc 7h tối.



Đạo diễn Vi phấn khích đến mức đập đùi bôm bốp, còn nhảy bật lên xoay ba vòng ngay tại chỗ.



Ông lập tức chỉ đạo Anh Đồng qua tai nghe:



“Bám chặt chủ đề này! Đẩy lên hết cỡ cho tôi!”



“Cứ đào sâu vào! Đào đến cùng!”



Lúc này, trợ lý và phó đạo diễn lần lượt chạy tới:



“Luật sư đại diện nhà họ Phong đã gửi thư cảnh báo rồi ạ…”



“Đài trưởng gọi điện cho anh mà không bắt máy, ông ấy đang trên đường tới trường quay…”



Đạo diễn Vi không chút sợ hãi:



“Kệ họ! Tiếp tục livestream!”



“Kết thúc rồi, mọi trách nhiệm tôi chịu hết! Muốn cách chức thì cách chức! Muốn ra tòa thì ra tòa!”



Ông đã nói thế, cả ê-kíp cũng đánh cược một phen.



Anh Đồng cũng bừng lửa nghề, lao vào drama trước mắt như hổ đói:



“Ý cô là… Em gái nuôi của cô, Phong Tư Nặc, là con ruột của dì Mai Đại, nhưng không phải con ruột của bố cô?”



Phong Chỉ gật đầu:



“Chính xác.”



Anh Đồng:



“Vậy cô có chứng cứ không?”



Phong Chỉ:



“Tôi biết xem tướng.”



“Ngũ quan của Phong Tư Nặc rất giống Mai Đại.”



“Ánh mắt mà Mai Đại nhìn cô ta, y hệt cách mẹ nhìn con gái ruột.”



“Thân hình và tình trạng cơ thể của Mai Đại, rõ ràng là từng sinh con, nhưng bà ta lại nói không thể sinh được, nên mới coi ba anh tôi như con ruột, điều đó là nói dối…”



“Chị đang vu khống!”



“Chị nói bậy!”



“Chị phải xin lỗi tôi và mẹ tôi!”



Phong Tư Nặc cuối cùng cũng mất kiểm soát, bật dậy khỏi ghế, chỉ tay vào Phong Chỉ, gào lên:



“Tôi thật sự hy vọng mình là con ruột của mẹ!”



“Mẹ đối xử với tôi chẳng khác gì mẹ ruột cả, nhưng… tôi không phải là con ruột của mẹ!”



“Chị đừng nói lung tung!”



Cô ta không thể là con ruột của Mai Đại!



Bởi vì… xã hội đã mặc định Mai Đại là tiểu tam, là “tiểu tam” chen chân vào hôn nhân.



Danh tiếng của Mai Đại đã hoàn toàn sụp đổ, nếu cô ta là con ruột của bà ấy thì có khác gì cô ta chính là con của tiểu tam, là con riêng không danh phận, là đứa con ngoài giá thú?



Cô ta thà làm một đứa trẻ mồ côi, còn hơn để người ta chỉ mặt nói:



“Nhìn kìa, chính là con riêng của tiểu tam trong giới hào môn!”



Cô ta càng không muốn người ta chê cười Phong Mang là thằng ngu bị đội nón xanh, nuôi con của người khác suốt bao nhiêu năm.



Nếu Phong Mang biết sự thật này… chỉ e ông sẽ không bao giờ thương yêu cô ta nữa…



Chỉ cần nghĩ đến hậu quả ấy, cô đã run sợ.



Mà hành động bất ngờ phản kích Phong Chỉ trên sóng trực tiếp, chẳng khác nào đổ nước đá vào chảo dầu đang sôi, sấm đánh lửa giật, khiến drama vốn đã bùng nổ tiếp tục đẩy lên đến đỉnh điểm.



Đạo diễn Vi hét khản cả cổ:



“Nhanh! Mau đưa micro cho cô ta!”



“Mời cô ấy lên sân khấu đối chất trực tiếp với Phong Chỉ!”



Lập tức có nhân viên chạy đến đưa micro cho Phong Tư Nặc và mời cô lên sân khấu.



Phong Tư Nặc đã hoàn toàn mất lý trí.



Cô xé khẩu trang ra, giận dữ xông lên sân khấu, chỉ vào mặt Phong Chỉ vừa khóc vừa gào:



“Xin lỗi đi!”



“Tôi muốn chị xin lỗi! Nếu không, tôi liều với chị luôn!”



Phong Chỉ bình tĩnh quan sát gương mặt cô:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Tuy thế giới này có nhiều người trông giống nhau…”



“Nhưng khuôn mặt trái xoan và đường nét ngũ quan của cô quá giống Mai Đại. Chiều cao của hai người gần như tương đương, tóc cũng hơi xoăn tự nhiên, màu mắt giống hệt nhau… rõ ràng là di truyền từ bà ấy…”



“Chị nói dối!” Phong Tư Nặc gào lên.



“Bố mẹ đã nói rồi, mẹ không thể sinh con, nên khi nhà có ba con trai, mẹ đặc biệt muốn nhận nuôi một bé gái giống bà ấy.”



“Bọn họ đã tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được một đứa bé ở cô nhi viện có gương mặt giống mẹ, chính là tôi!”



“Tôi hoàn toàn không phải con ruột của mẹ!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com