Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 45







Trong cái đêm khiến cả mạng xã hội thắt tim lại vì lo lắng, chỉ có Phong Tư Nặc là phấn khích đến mức không ngủ được.



Cô ta chờ đến tận hai, ba giờ sáng, vẫn chưa thấy Hạo ca gọi điện báo tin vui, cuối cùng không nhịn nổi, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho hắn.



Kết quả, chỉ có tín hiệu tắt máy.



Cô ta cười nhạt:



“Xem ra bọn rác rưởi đó chơi vui quá, quên cả gọi cho mình.”



“Dù sao cũng đông người như vậy, lần lượt từng đứa vào thì đúng là cần nhiều thời gian thật.”



“Chắc đến sáng là mình được xem tin ‘con điên’ bị hại lên đầu trang báo rồi.”



Cô ta ngáp một cái, leo lên giường ngủ.



Nhưng giấc ngủ rất chập chờn, vẫn cứ mong chờ Hạo ca sẽ gọi tới báo tin “tốt lành”.



Cho đến khi trời sáng…



Chiếc điện thoại mới làm lại vẫn không hề có cuộc gọi nào từ Hạo ca.



Cô ta nhíu mày:



“Không lẽ tên rác rưởi này bị con điên mê hoặc rồi quên mình luôn rồi hả?”



Cũng lười gọi lại, cô ta lướt mạng xem hot search.



Và khi nhìn thấy nội dung, mặt cô ta trắng bệch, lẩm bẩm không ngừng:



“Sao… lại thành ra thế này…?”



“Sao lại để con điên chạy thoát nữa rồi…?”



“Bọn khốn đó ngày thường không phải rất oai phong sao? Sao lại bị hành cho thành ra như vậy?”



Top 10 hot search đều liên quan đến Phong Chỉ:



# Lễ tân khách sạn báo cảnh sát, xác nhận Phong Chỉ vẫn bình an vô sự.

4 giờ sáng, nhân viên lễ tân khách sạn An Tâm khi lướt mạng nhận ra nữ khách trọ giống hệt Phong Chỉ đang được cả mạng xã hội truy tìm, liền lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát đến nơi xác nhận chính là Phong Chỉ.



#Cảnh sát bắt giữ 18 nghi phạm dụ dỗ Phong Chỉ.

Cảnh sát tìm thấy hiện trường vụ án tại khu dân cư Thanh Hồ Loan, bắt giữ 18 đối tượng. Tình hình cụ thể chưa rõ, danh tính nghi phạm chưa công bố, nhưng nhiều xe cứu thương đã đến hiện trường, đưa các nghi phạm vào viện cấp cứu…



#Nhiều cư dân mạng xác nhận: nghi phạm đều là lưu manh vị thành niên.

Các nghi phạm trong video đều là học sinh từ các trường dạy nghề, kỹ thuật, công trường giáo dưỡng ở khu Mật Hồ.

Đầu sỏ là tên có biệt danh Hạo ca, tự xưng “Bá vương Mật Hồ”, dẫn đầu nhóm “Thiếu niên lưu manh Thiên Đoàn”, từ lâu gây rối khắp khu vực, chuyên ăn h.i.ế.p kẻ yếu, đặc biệt thích trêu chọc nữ sinh học viện điện ảnh…



#Thiên đoàn diệt vong, học viện điện ảnh vui như Tết.

Hôm nay là ngày khai giảng của Học viện Điện ảnh Đường Thành, bầu không khí náo nhiệt.

Toàn trường lan truyền tin vui, có người còn ca hát nhảy múa, vì “Thiên đoàn lưu manh” cuối cùng đã bị tiêu diệt.

Một sinh viên năm ba cho biết: bọn này là ác mộng quanh năm của trường, vì chưa đủ tuổi nên cảnh sát cũng khó xử lý…



#Nội bộ Thiên đoàn xảy ra phản bội, đ.â.m c.h.é.m lẫn nhau.

Nhân viên bệnh viện Thanh Hồ Loan tiết lộ: nhiều nghi phạm bị thương nặng, tinh thần suy sụp, trên đường đi không ngừng chửi nhau, tố “mày đ.â.m tôi, tôi sẽ không tha”…

Những tin tức này khiến cả mạng nổ tung.

Nhưng với Phong Tư Nặc, đây chưa phải điều đáng sợ nhất.

Thứ khiến cô ta hốt hoảng thực sự, là dòng tin cuối cùng:



#Tổng tài Phong Cương livestream, treo thưởng 100 triệu tìm ra kẻ chủ mưu dụ dỗ Phong Chỉ>

Phong Cương tuyên bố:

Em gái ruột Phong Chỉ mới về từ viện tâm thần chưa đầy một tuần, không có giao du gì với “Thiên đoàn lưu manh”.

Vụ việc rõ ràng có người đứng sau giật dây, ra lệnh cho chúng lừa gạt và làm nhục em gái tôi.

Vì các nghi phạm đều đang cấp cứu, chưa thể tra hỏi, cảnh sát chưa có thêm thông tin gì.

Tôi không thể biết được ai là chủ mưu, nên tự bỏ ra 10 triệu tệ treo thưởng, tìm kẻ giật dây.

Nếu ai cứu được Phong Chỉ, thưởng 100 triệu.



“Anh cả lại vì Phong Chỉ mà làm tới mức này ư?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Tư Nặc toàn thân lạnh buốt.



Nụ cười của cô ta, cuối cùng… cứng lại.



Nước mắt của Phong Tư Nặc lặng lẽ rơi xuống, trong lòng vừa ấm ức vừa phẫn nộ.



“Rõ ràng mấy hôm trước anh cả còn ghét bỏ Phong Chỉ, vì mình mà còn muốn đưa cô ta trở lại viện tâm thần.”



“Vậy mà giờ lại quan tâm cô ta như vậy, còn tôi thì mặc kệ… quá đáng thật…”



“Cả bố cũng thế…”



“Thương yêu mình suốt mười năm trời, chỉ vì nghi ngờ mình là con ruột của tiểu tam mà quay lưng nhanh đến vậy…”

“Hu hu hu…”



Cô ta khóc một hồi, bỗng nhiên chú ý đến một số bình luận hot phía dưới tin tức:



“Tôi là sinh viên Học viện Điện ảnh Đường Thành, từng bị Hạo ca và đồng bọn quấy rối. Theo tôi biết, người trong mộng của Hạo ca là Phong Tư Nặc, em gái nuôi của Phong Chỉ. Tôi nghi Hạo ca đột nhiên ra tay với Phong Chỉ là vì Phong Tư Nặc.”



“+1! Cả khu Mật Hồ ai mà không biết Hạo ca si mê Phong Tư Nặc?”



“Nhà Hạo ca có chút thế lực, không thiếu tiền. Thường xuyên tìm cách lẻn vào học viện, tặng hoa, tặng quà cho Phong Tư Nặc, làm rùm beng cả trường.”



“Nếu không phải nhà Phong Tư Nặc cũng có quyền có thế khiến Hạo ca không dám làm liều, thì e là cô ta đã sớm bị hắn chiếm đoạt rồi…”



Đọc đến đây, tim Phong Tư Nặc đập dồn dập, lòng bàn tay lạnh toát.



Anh cả chắc chắn sẽ thấy những bình luận này.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ấy chắc chắn sẽ điều tra sâu hơn…



Hạo ca đã gọi điện cho cô ta trước khi hành động, chắc chắn điều này cũng có thể bị điều tra ra!



Phải làm sao đây?!



Đầu óc cô ta trống rỗng, tràn ngập hoảng loạn.



Cô ta phải giải thích thế nào với anh cả?



Cho dù cô ta phủi sạch mọi trách nhiệm, thì một khi đám lưu manh kia bán đứng cô ta, cô ta cũng c.h.ế.t chắc!



“Không được… mình phải nhanh chóng giải thích rõ ràng với các anh!”



“Bà nội là người yêu thương mình nhất, nhưng bà đang ở nhà họ Phong lại đang bệnh, mình không thể quay về.”



“Anh cả thông minh lại đang rất tức giận, không thể tới tìm.”



“Anh hai đang bận tìm Phong Chỉ, lại bị truyền thông và fan bám theo, cũng không thể gặp…”



“Chỉ còn anh ba, Phong Tước!”



Cô ta lấy điện thoại, dùng số cũ gọi cho Phong Tước.



Điện thoại rất nhanh được kết nối.



“Hu hu hu..."



“Anh ba… là em, Nặc Nặc đây…”



Cô ta tưởng rằng Phong Tước sẽ quan tâm hỏi thăm, dịu dàng an ủi, hứa hẹn rằng có anh ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn.



Nhưng—



Giọng Phong Tước bên kia vang lên, ngập đầy lửa giận:



“Phong Tư Nặc? Không, phải nói là Mai Tư Nặc! Cô còn mặt mũi gọi cho tôi à?!”



“Cô và mẹ cô lừa dối chúng tôi suốt bao nhiêu năm, khiến chúng tôi tưởng rằng mẹ và Tiểu Chỉ không thương chúng tôi, làm mẹ và Tiểu Chỉ phải chịu khổ ngần ấy năm!”



“Tôi—không bao giờ tha thứ cho mẹ con các cô!”



“Mai Đại — không còn là mẹ tôi nữa!”



“Cô — cũng không còn là em gái tôi!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com