Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 8





Phong Tư Nặc vừa gọi điện xong, Chị Tịnh đã tới thông báo:



“Nhị tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi.”



“Phong Chỉ có ở đó không?”



“Cô ấy đang ở trong phòng ăn.”



“Tôi không có tâm trạng ăn đâu, chị mang chút đồ ăn lên cho tôi là được rồi.”



Chị Tịnh nở nụ cười kỳ lạ:



“Nhị tiểu thư, cô nhất định phải xuống phòng ăn ăn cùng. Như vậy mới được xem kịch hay.”



Phong Tư Nặc: “Ý chị là gì?”



Chị Tịnh ghé sát tai cô, thì thầm vài câu.



Mắt Phong Tư Nặc sáng rực, suýt thì bật cười thành tiếng.



Nhưng nghĩ đến hình tượng “đẹp người, đẹp nết” của mình, cô ta vội vàng nén lại, làm ra vẻ khó xử:



“Chuyện này… có hơi quá đáng không?”



Chị Tịnh lắc đầu, vẻ tiếc nuối:



“Nhị tiểu thư, cô hiền quá. Dù cô không so đo chuyện mình bị cô ta bắt nạt, thì cũng nên nghĩ đến lão phu nhân chứ.”



“Lão phu nhân là bà nội ruột của cô ta đấy! Đối xử như thế, nếu là thời xưa thì đã bị c.h.é.m đầu bêu rếu rồi!”



“Tôi chỉ giở chút trò đùa vặt thôi, so với những gì cô ta làm thì đáng là gì?”



Phong Tư Nặc giả vờ suy nghĩ rất lâu, rồi mới chậm rãi nói:



“Lần này là ngoại lệ đấy nhé.”



Chị Tịnh làm động tác khóa miệng bằng dây kéo:



“Tôi hứa.”



___



Tâm trạng Phong Tư Nặc khá lên nhiều, cùng chị Tịnh bước vào phòng ăn.



Phong Chỉ đang ngồi đúng vị trí mà bà nội thường ngồi, bất động như tượng.



Thấy hai người đi vào, cô giơ tay ngoắc:



“Cô, lại đây.”



Chị Tịnh chỉ vào mình:



“Tôi ạ?”



“Đúng, là cô.”



Chị Tịnh rón rén bước tới trước mặt cô:



“Đại tiểu thư có gì sai bảo?”



Phong Chỉ giơ màn hình điện thoại ra cho cô ta xem:



“Tôi đã xem camera giám sát.”



“Thấy lúc cô nấu ăn thì bỏ mấy thứ rất ghê tởm vào ba món này. Tôi không muốn ăn nữa.”



“Tôi muốn phạt cô ăn hết ba món đó.”



Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về màn hình. Sau đó… suýt thì nôn ra.



Nhổ nước bọt vào nồi?



Móc gỉ mũi, gãi m.ô.n.g rồi bỏ vào nồi?



Gãi đầu, cào chân xong thì cầm tay đảo rau?



Đây còn gọi là đồ ăn cho người sao?!



Chị Tịnh mặt trắng bệch, lắp bắp:



“Đại tiểu thư, tôi không có…”



Phong Chỉ nhìn cô chăm chú:



“Cô đang định nói dối sao?”



Biểu cảm của chị Tịnh lập tức thay đổi.



Biểu cảm của mọi người xung quanh cũng thay đổi.



Vì chuyện gần đây, ai nấy đều bị bóng ma tâm lý ghê gớm.



Chỉ cần nghe Phong Chỉ nói “nói dối”, “không thật”… là cả người phát run.



Chị Tịnh cũng không ngoại lệ.



Mặt cô tái mét, giọng nghẹn lại:



“Đại tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi.”



“Chỉ là lúc đó đầu óc không tỉnh táo… mong cô rộng lượng, cho tôi một cơ hội sửa sai.”



Phong Chỉ nhìn cô, nghiêm túc nói:



“Nếu cô thực sự biết sai, thì hãy chấp nhận hình phạt.”



“Nếu không muốn nhận phạt cũng được.”



Chị Tịnh vừa thở phào, thì Phong Chỉ lại nói tiếp:



“Vậy thì lập tức nghỉ việc, rời khỏi nhà họ Phong, vĩnh viễn không được quay lại.”



Chị Tịnh: “…”



Mọi người: “…”



Quả nhiên, điên vẫn là điên.



Không bao giờ tha cho ai cả.



Phong Tư Nặc thấy chị Tịnh sắp khóc đến nơi, giả vờ mềm lòng:



“Chị à, biết sai sửa sai là việc tốt nhất.”



“Cho chị ấy một cơ hội đi. Em tin chị ấy sẽ thay đổi…”



Phong Chỉ cắt lời:



“Vậy cô ăn giúp cô ta đi.”



Sắc mặt Phong Tư Nặc tái nhợt ngay lập tức: “……”



Phong Chỉ lại quay sang nhìn chị Tịnh:



“Chỉ cần có người ăn giúp cô, cô có thể ở lại.”



Chị Tịnh: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Cô nhìn quanh cầu cứu.



Nhưng mọi người đều cúi đầu né tránh ánh mắt của cô.



Ngay cả Phong Tư Nặc cũng vội vàng quay đi, không dám nói thêm lời nào.



Phong Chỉ đợi vài giây, rồi bưng một bát chè tuyết nhĩ hạt sen lên:



“Trong lúc tôi ăn xong bát chè này, cô phải đưa ra lựa chọn.”



“Nếu không, tôi sẽ đuổi cô khỏi nhà họ Phong.”



Chị Tịnh bật khóc, trong lòng tràn ngập sợ hãi và hối hận.



Sao cô ta lại phải lo chuyện bao đồng làm gì?

Tại sao lại đi đối đầu với một đứa… điên?



Người điên vốn không thể dùng lý lẽ bình thường để hiểu.



Sao cô ta lại nghĩ rằng một đứa điên sẽ dễ dàng rơi vào bẫy của mình?



Bắt cô ta ăn cái thứ ghê tởm kia…



Tôi… tôi thật sự không làm được…



Nhưng lúc này, không ai có thể cứu cô ta cả.

Không ăn, thì bị đuổi việc.



Mà cô ta chỉ là một đầu bếp tốt nghiệp từ trường nghề Lan Tường.



Ra ngoài làm, vất vả cả tháng cũng chỉ được năm, sáu nghìn tệ.



Ở nhà họ Phong, mỗi tháng cô ta được hai vạn, công việc nhẹ nhàng, bao ăn ở, lại còn là ăn ngon ở sang.



Nếu bị đuổi khỏi đây, biết tìm đâu ra công việc tốt như vậy nữa?



Quan trọng hơn, ở nhà họ Phong, cô ta có cơ hội tiếp cận mấy thiếu gia nhà giàu.



Nhờ nhị tiểu thư nâng đỡ, biết đâu còn có thể gả vào hào môn, hoặc làm “bé ba” cho ai đó…



Thật là tiến thoái lưỡng nan, đau khổ vô cùng…



Ngay lúc cô ta còn đang giằng co giữa “sống” và “sỉ”,



Phong Chỉ đã ăn xong bát chè, đặt chén xuống, lấy khăn giấy lau miệng.



Lau xong, cô nghiêng đầu nhìn chị Tịnh:



“Xem ra cô đã quyết định rồi. Cô tự đi hay để tôi đuổi?”



“Hu hu hu, ”



Chị Tịnh bật khóc:



“Tôi… tôi không nỡ rời nhị tiểu thư…”



“Tôi đồng ý ăn… tôi sẽ ăn hết chỗ này…”



Mọi người: “……”



Không ngờ đấy.



Cô ta có thể tàn nhẫn với chính mình đến vậy.



Chị Tịnh bưng đĩa rau, tay kia cầm đũa, nhắm mắt, nước mắt lưng tròng, gào thét trong lòng:



“Tôi là người tị nạn, tôi đã một tháng không được ăn gì…”



“Món rau này rất ngon, rất tươi, tôi yêu nó lắm…”



Cô ta há miệng to như hố đen, giống như người c.h.ế.t đói đầu thai, nhét rau vào miệng liên tục.



“Ọe, ”



Mọi người quay đầu đi, cố nhịn để không nôn.



Chỉ có Phong Chỉ vẫn ngồi thản nhiên, tao nhã gắp từng quả cherry từ đĩa trái cây bỏ vào miệng.



Nửa tiếng sau.



Chị Tịnh cuối cùng cũng ăn xong.



Vừa dứt miếng cuối cùng, cô ta chạy đến bồn rửa rau, nôn thốc nôn tháo.



Phong Chỉ đứng dậy, giọng y như cô giáo mẫu giáo:



“Cô đã bị phạt xong, vậy chuyện này kết thúc.”

“Lần sau phải rút kinh nghiệm nhé, không được tái phạm nữa nha.”



Mọi người: “……”



Quả là một con điên!

Hạt Dẻ Rang Đường



Nói mấy lời như vậy mà nghiêm túc như thật, không có lấy một chút châm chọc hay mỉa mai.



Cô ta… có khi thật sự coi việc bắt nạt người ta là một phần nghĩa vụ nghiêm túc ấy chứ?!



Phong Chỉ rời khỏi phòng.



Phong Tư Nặc nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tràn đầy thù hận.



Cả nhà họ Phong to như vậy, chẳng lẽ không ai trị nổi con điên này sao?



Đúng lúc đó, điện thoại cô ta vang lên.



Vừa thấy cuộc gọi video, cô lập tức bấm nhận, nở nụ cười thân thiện:



“Ảnh Nhi, lâu rồi không gặp!”



Gương mặt xinh đẹp của Sa Ảnh Nhi hiện lên trong khung hình:



“Tối mai là tiệc sinh nhật của tôi. Cậu giúp tôi xem bộ trang sức nào hợp với váy dạ hội hơn.”



Phong Tư Nặc nhìn mấy bộ trang sức đắt đỏ ấy, trong mắt thoáng qua vẻ ghen tỵ.



Nhà họ Phong cũng giàu, nhưng so với nhà họ Sa thì đúng là kém xa.



Sa Ảnh Nhi tiện tay lấy ra bộ nào, bộ đó cũng là hàng độc quyền, trên đời chỉ có một bộ.



Phong Tư Nặc:



“Cậu cứ mặc thử từng bộ đi, để mình xem hiệu quả…”



Sau khi trò chuyện xong,



Cô hỏi thử một câu:



“Ảnh Nhi à, chị gái mình về rồi, anh trai cậu bao giờ về vậy?”



“Đừng gọi cái thứ ác quỷ đó là anh trai mình, nghe buồn nôn c.h.ế.t được!”



Sa Ảnh Nhi tỏ rõ sự ghê tởm:



“Nếu không phải vì gia đình mình cần anh ta cưới cái con điên nhà cậu, thì đời này anh ta đừng hòng bước chân về nhà!”



Phong Tư Nặc tò mò:



“Cái tên ác ma đó… thật sự đã g.i.ế.c người sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com