Chỉ thấy một thanh niên trẻ mặc cả bộ đồ trị giá hàng mấy ngàn vạn, khí chất cao ngạo như chính giọng nói của hắn, sải bước tiến tới như một đại tướng ra trận, mang theo khí thế chấn động.
“Nhị thiếu gia!”
Người đón khách lập tức cúi đầu, cung kính.
“Vị tiểu thư này không có thiệp mời, muốn vào tìm Phong tiểu thư, chúng tôi không cho vào.”
“Cô ấy liền đứng ngoài dùng loa gọi người, chúng tôi buộc phải mời cô ấy rời đi.”
Khách mời xung quanh bắt đầu bàn tán rì rầm:
“Đó là Sa Yến Xuyên, nhị thiếu gia nhà họ Sa sao? Đúng là đẹp trai thật.”
“Nghe nói anh ta và Phong Tư Nặc mập mờ không rõ, từng bị bắt gặp đi chơi riêng nhiều lần…”
Sa Yến Xuyên mặt lạnh như băng, ánh mắt khinh thường nhìn Phong Chỉ:
“Cô là gì của Nặc Nặc?”
“Sao lại đứng trước nhà tôi làm loạn, phá hỏng tiệc sinh nhật em gái tôi?”
Phong Chỉ:
“Tôi là con ruột của Nhà họ Phong, Phong Chỉ.”
“Phong Tư Nặc là con nuôi mà Nhà họ Phong nhận về.”
“Bây giờ chỉ là đang ở chung nhà.”
“Phong Tư Nặc đã lấy trộm viên kim cương mẹ tôi để lại, tôi đến để đòi lại.”
Hai câu đơn giản.
Kéo theo cơn địa chấn.
Khách mời xung quanh kinh ngạc kêu lên:
“Phong Tư Nặc là con nuôi ư?”
“Tôi chưa từng nghe nói chuyện này…”
“Bảo sao ba anh em Nhà họ Phong trông na ná nhau, còn cô ấy thì chẳng giống tí nào.”
“Một đứa con nuôi mà lúc nào cũng làm ra vẻ thiên kim tiểu thư?”
“Chỉ là con nuôi mà cũng muốn với tới nhị thiếu gia nhà họ Sa?”
“Quan trọng là còn lấy trộm kim cương của người ta!”
Mặt Sa Yến Xuyên tối sầm. Nhưng giọng điệu càng lúc càng khinh thường:
“Thì ra cô chính là đứa con gái bị Nhà họ Phong nhốt vào trại tâm thần từ năm mười tuổi?”
“Cô nói Nặc Nặc là con nuôi, cô có bằng chứng không?”
Mười tuổi vào viện tâm thần?
Lại một trận xôn xao.
“Không nghe nhầm đấy chứ? Mười tuổi đã bị đưa vào viện điên?”
“Ra là bệnh nhân tâm thần? Thảo nào cư xử dị thường vậy…”
“Cô ta nói mình là con ruột của Nhà họ Phong, lẽ nào là bịa đặt?”
Phong Chỉ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán:
“Khi tôi bị đưa vào viện tâm thần, mẹ tôi chưa hề mang thai.”
“Dù sau này bà ấy có sinh thì đứa trẻ cũng không thể lớn bằng Phong Tư Nặc.”
“Nên, Phong Tư Nặc không phải do mẹ tôi sinh ra.”
“Anh không tin thì đi tra hộ khẩu Nhà họ Phong hoặc làm xét nghiệm ADN là rõ.”
“Cô nói vớ vẩn gì vậy!”
Một bóng người từ trong sảnh tiệc chạy ra, xông tới ngắt lời cô trong sự phẫn nộ:
“Tôi là con ruột của nhà họ Phong!”
“Chỉ là khi sinh ra bị gia đình khác ôm nhầm, tám tuổi mới được tìm lại.”
“Cô đừng nói linh tinh, làm ảnh hưởng danh dự tôi và nhà họ Phong!”
“Cô đang nói dối.” – Phong Chỉ nghiêm túc nói, giọng phán xét như quan tòa:
“Nói dối thì phải bị trừng phạt.”
Phong Tư Nặc sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nghĩ lại, đây không phải nhà họ Phong.
Mà là nhà họ Sa, quyền thế gấp mười lần.
Bốn phía đầy vệ sĩ, khách mời sang trọng, dù Phong Chỉ có điên thì cũng không dám làm loạn ở đây!
Nghĩ vậy, cô ta lập tức mạnh mẽ hơn, ngẩng đầu nói lớn:
“Cả thế giới đều biết tôi là con ruột của bố mẹ, cô chỉ dựa vào một cái miệng thì định vu khống tôi?”
“Còn cô, mới mười tuổi đã bị tống vào viện tâm thần, rõ ràng đầu óc có vấn đề.”
“Người có vấn đề thần kinh thì ai tin lời cô nói chứ?”
Phong Chỉ gật đầu, không tức giận mà còn nghiêm túc hơn:
“Tôi bị đưa vào viện lúc mười tuổi, nhưng tôi không bị tâm thần.”
“Chỉ là lúc đó tôi còn nhỏ, không đánh lại người nhà họ Phong, nên mới bị tống vào viện.”
“Bác sĩ tâm lý cũng nói tôi hoàn toàn bình thường.”
Nói rồi, cô lấy ra một giấy chứng nhận xuất viện từ túi xách:
“Đây là chứng nhận của bệnh viện.”
Mọi người xì xào bàn tán:
“Người mắc bệnh tâm thần lúc nào cũng nghĩ mình bình thường…”
Phong Tư Nặc nghe thấy những lời thì thầm, lại nghĩ tới việc Phong Chỉ cầm loa gọi tên mình trước bao người, chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Mất mặt c.h.ế.t đi được…
Cô ta nghiến răng nghiến lợi:
“Cô… cô bị điên à…”
“Cô đến đây làm gì? Cút ngay cho tôi!”
“Tôi nhắc lại, tôi không bị điên.”
Phong Chỉ cất loa và giấy xuất viện, mặt nghiêm túc:
“Nghe nói hôm nay là sinh nhật tiểu thư nhà họ Sa, mà nơi này vẫn là nơi công cộng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi không xử phạt cô tại đây, đợi về nhà rồi tính.”
“Giờ cô mau trả viên kim cương đỏ mẹ tôi để lại đi.”
Xử phạt cái đầu cô!
Cô tưởng cô là Chúa trời hả?!
Phong Tư Nặc chửi thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt thì vẫn uất ức:
“Viên kim cương gì chứ?”
Phong Chỉ chỉ vào sợi dây chuyền kim cương đỏ trên cổ cô ta:
“Chính là viên kim cương này.”
Phong Tư Nặc lập tức đưa tay che lại, cảnh giác:
“Cô nói bậy!”
“Sợi dây chuyền này là trong nhà tặng cho tôi, ai cũng biết mà.”
Phong Chỉ lắc đầu:
“Sao cô lại thích nói dối thế nhỉ?”
Rồi lấy điện thoại ra, mở ảnh:
“Đây là ảnh tôi chụp mười năm trước.”
“Tôi đã giấu viên kim cương này trong hốc tường phòng ngủ.”
“Chắc chắn là cô dọn vào phòng tôi, phát hiện hốc tường, rồi lấy trộm viên kim cương đi!”
Phong Tư Nặc hét lên:
“Tôi không có trộm! Cô đang vu khống tôi!”
Cô ta không ngờ Phong Chỉ có thể nói ra mọi chuyện trước mặt bao nhiêu người, không chừa chút thể diện nào cho cô ta hay Nhà họ Phong.
Cô ta sắp phát điên vì tức.
“Cô không chỉ điên mà còn là con cướp!”
“Vừa về nhà đã cướp phòng ngủ của tôi, vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài, đuổi bà nội ra khỏi nhà, làm hai anh trai giận đến mức bỏ đi, giờ lại còn đòi giật kim cương của tôi! Hức hức…”
Cô ta nhào vào tay Sa Yến Xuyên:
“Anh Sa, anh mau vệ sĩ em, đuổi con điên này đi!”
Phong Chỉ bình tĩnh nhìn cô ta:
“Cô vừa nói dối, lại còn ăn cắp.”
“Về nhà rồi xử phạt một thể.”
Phong Tư Nặc tức đến đỏ mắt.
Cô ta rất muốn chửi thẳng vào mặt Phong Chỉ là “cô là đồ điên!”
Nhưng lại sợ nói ra lại bị tính thêm một lần “nói dối”, nên chỉ dám uất ức nhìn Sa Yến Xuyên: