Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 29



Sau khi Phong Chỉ dứt lời, cô lại cúi đầu tiếp tục ăn hạt óc chó, vẻ mặt như thể đang nói “tôi nói xong rồi đấy”.

 

Cô hoàn toàn không nhận ra, cả khán phòng đang nín thở chờ phần tiếp theo.

 

Vài giây trôi qua.

 

Cô vẫn không mở miệng.

 

Toàn bộ người xem đều gào thét trong lòng:

 

[Nói đi! Sao lại dừng ở đây?!]

 

[Nói xem vì sao cô lại muốn g.i.ế.c bố mình!]

 

[Là do bị bạo hành? Bị bỏ rơi? Hay phát hiện ông ấy không phải bố ruột?]

 

[Hay là cô vốn dĩ chính là… một kẻ điên?]

 

Ngay cả MC và đạo diễn Vi cũng sốt ruột suýt nhảy dựng,

 

Tình tiết thế này mà không đào sâu thì ai ngủ nổi?

 

Không hành hạ tâm lý người ta thế này chứ!

 

Cuối cùng, Sa Tuyệt là người mở lời.

 

Giọng điệu như thể đang hỏi thăm, nhưng ai cũng nghe ra sự… kích thích:

 

“Tại sao cô lại muốn g.i.ế.c bố cô?”

 

Khán giả cảm động đến muốn khóc.

 

Ma vương vẫn là ma vương.

 

Biến thái vẫn là biến thái.

 

Không có gì là anh không dám hỏi.

 

Cũng không có ai là anh không dám ép.

 

Phong Chỉ ngước mắt lên, đáp một cách rất đương nhiên:

 

“Vì ông ta nuôi bồ bên ngoài, còn muốn ly hôn với mẹ tôi, lại đánh mẹ tôi. Tôi rất tức giận.”

 

Đến đây, mạng nổ tung lần nữa.

 

[WTFx100!!! Thì ra là một thằng đàn ông vừa ngoại tình vừa bạo hành! Không trách cô bé 10 tuổi muốn thiêu sống ông ta!]

 

[Tiếc thật! Em gái làm rất tốt, chỉ tiếc là không thành công!]

 

[Trong vòng 10 giây, tôi muốn biết tên của ông bố khốn kiếp này là ai!]

 

[Tôi đã nói mà, một người đẹp như tiên thế kia sao có thể là thiên bẩm g.i.ế.c người…]

 

[5555 Tiên nữ à, xin lỗi vì lúc nãy tôi có một chút nghi ngờ cô…]

 

Sa Tuyệt gật đầu, tiếp tục hỏi:

 

“Bố cô tệ như vậy, sao mẹ cô lại không ly hôn?”

 

Phong Chỉ đáp:

 

“Mẹ tôi muốn ly hôn, nhưng điều kiện là quyền nuôi tôi phải thuộc về bà.”

 

“Bố tôi không đồng ý.”

 

“Ông ta nói có thể đưa cho mẹ tôi rất nhiều tiền, nhưng không được đem tôi đi.”

 

“Mẹ tôi nói bà không cần tiền, chỉ cần tôi.”

 

“Hai người cãi nhau, bố tôi tát mẹ tôi một cái, còn mắng bà là đồ ngu, không biết điều.”

 

“Mẹ tôi khóc rất dữ.”

 

Nói đến đây, cô nghiêm mặt:

 

“Tôi yêu mẹ, không yêu bố. Ai chia rẽ tôi với mẹ… chính là người xấu.”

 

Cả hội trường im lặng như tờ.

 

Cư dân mạng lại lần nữa bùng nổ:

 

[Khóc rồi… Mẹ của tiểu tiên nữ thật vĩ đại! Chọn con chứ không chọn tiền…]

 

[Tên đàn ông khốn nạn! Bỏ vợ vì bồ, còn định cướp con khỏi mẹ, đúng là súc sinh đội lốt người!]

 

[Nếu không yêu vợ thì chắc chắn cũng không yêu con của vợ, vậy ông ta giữ con lại làm gì? Rõ ràng là để trói buộc, trả thù, hành hạ người phụ nữ đã từng là vợ mình!]

 

[Loại này sống thêm một ngày là lỗi của xã hội!]

 

Sa Tuyệt còn định hỏi tiếp, nhưng Anh Đồng, nhận chỉ thị từ đạo diễn Vi qua tai nghe không dây, cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng giành lại nhịp chương trình.

 

“Phong Chỉ, tôi muốn hỏi một chút,

 

Vì sao lúc đó cô lại nghĩ đến việc dùng ‘lửa’ để đối phó với bố cô?”

 

“Sao không nghĩ cách khác?”

 

Phong Chỉ đáp thản nhiên:

 

“Vì tối hôm đó tôi vừa xem một bộ phim truyền hình.”

 

“Trong phim, hung thủ g.i.ế.c người bằng cách phóng hỏa. Tôi cảm thấy rất ngầu. Và… dễ thực hiện.”

 

Khán giả: Cảm xúc rất… phức tạp.

 

Đây chính là lý do tại sao các cơ quan chức năng lại hay nói ‘trẻ con dễ bị ảnh hưởng’, rồi cứ cấm hết phim này đến phim kia sao…?

 

Anh Đồng trầm mặc 2 giây, rồi lại hỏi tiếp:

 

“Vậy… cô có thể nói cụ thể là hôm đó cô đã làm gì không?”

 

“Ờ… là như vầy,”

 

Anh Đồng mở miệng đầy do dự:

 

“Tôi thật sự rất khó tin rằng một đứa trẻ mới 10 tuổi lại có thể làm ra chuyện như vậy.”

 

“Tôi đang nghĩ… liệu có ẩn tình gì không?”

 

“Có khi nào… cô cũng bị oan?”

 

Phong Chỉ bình tĩnh đáp:

 

“Chuyện tôi muốn thiêu c.h.ế.t bố cô không oan.”

 

“Nhưng sau chuyện đó, bố tôi nói tôi bị tâm thần nặng, rồi đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, chuyện này tôi mới thấy mình bị oan.”

 

Câu nói nhẹ nhàng đó, lập tức gây ra cơn bão thứ N trên toàn mạng xã hội.

 

[Cái gì?! Cô ấy bị đưa vào viện tâm thần?]

 

[Mới 10 tuổi thôi mà? 10 tuổi mà bị tống vào viện tâm thần? Cha ruột thật sự có thể làm vậy sao??]

 

[Trẻ con vào viện tâm thần? Không khác gì dê con bị nhốt vào chuồng hổ!]

 

Ban lãnh đạo và bác sĩ của Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn cực kỳ muốn lên tiếng:

 

“Chúng tôi là cơ sở y tế chính quy do nhà nước quản lý! Tuyệt đối không ngược đãi bệnh nhân!”

 

Nhưng dưới làn sóng mắng chửi kinh hoàng, không ai dám hé răng.

 

Lúc này, tại phim trường, Phong Chỉ đã bắt đầu kể lại đêm định mệnh ấy.

 

“Xem xong phim truyền hình, tôi đi lên lầu để chúc mẹ ngủ ngon.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mở cửa phòng bố mẹ ra thì thấy hai người đang cãi nhau.”

 

“Bố tôi nói ông ta chưa từng yêu mẹ, trong lòng chỉ có ‘bạch nguyệt quang’.

Ông ấy lấy mẹ tôi là vì mẹ tôi có tiền, có thể giúp ông ấy khởi nghiệp.”

 

“Giờ người ông ấy yêu đã quay về, nên ông muốn ly hôn để được bên người ấy cả đời.”

 

“Mẹ tôi khóc, nói bà đồng ý ly hôn, không cần gì cả, nhưng quyền nuôi tôi nhất định phải thuộc về bà.”

 

“Bố tôi đáp: ông ta có thể cho mẹ tôi 1 trăm triệu, nhưng tôi và 3 người anh trai phải ở lại, không đứa nào được theo mẹ.”

 

Cô nói rất đều đặn, giọng như học sinh đọc văn, không mang theo chút cảm xúc nào.

 

Nhưng mỗi câu lại như rút chốt lựu đạn,

nổ tung mạng xã hội.

 

[CÁI QUẦN! Tưởng mẹ tiểu tiên nữ chỉ có mình cổ, hóa ra còn có 3 thằng anh nữa? Thằng cha này định ôm trọn 4 đứa con luôn à?!]

 

[Đậu xanh… độc ác cỡ này thì không phải người nữa rồi!]

 

[Đây rõ ràng là một vụ ‘phượng hoàng nam’ lừa cưới bạch phú mỹ, sinh xong con rồi trở mặt đá vợ để cưới bạch nguyệt quang!]

 

[1 vạn con ngựa cỏ đang phi nước đại trong tim tôi… tôi muốn giẫm c.h.ế.t thằng đàn ông kia!]

 

Phong Chỉ vẫn tiếp tục:

 

“Mẹ tôi nói, nếu không cho bà nuôi tôi, bà sẽ không ly hôn.”

 

“Bố tôi tát mẹ một cái, còn xô mẹ ngã xuống đất. Nói nếu mẹ không chịu ly hôn, ông ta sẽ đánh bà mỗi ngày.”

 

“Tôi rất giận, định lao ra đánh ông ta.”

 

“Nhưng mẹ thấy tôi rồi, liền lắc đầu, ra hiệu bảo tôi đừng lộ diện.”

 

“Tôi là đứa con ngoan, phải nghe lời mẹ.”

 

“Nên tôi quay về phòng, lên giường nằm.”

 

“Tôi không ngủ được.”

 

“Mẹ tôi đến bên tôi, ngồi cạnh giường, hôn tôi, vừa khóc vừa nói: Mẹ không thắng nổi bố, nếu ly hôn thì sẽ mất tôi, nên mẹ không thể ly hôn.”

 

“Sau đó mẹ rời đi. Tôi lặng lẽ dậy, đi theo mẹ, thấy mẹ ngủ ở phòng khách.”

 

“Tôi quay lại phòng mình, bắt đầu suy nghĩ:

Làm sao để mẹ và bố có thể ly hôn,

nhưng không bị chia cắt với tôi?”

 

“Và rồi… tôi nghĩ ra một cách rất hay.”

 

“Chỉ cần bố tôi chết… thì tôi và mẹ sẽ không còn phiền não nữa.”

 

Toàn trường quay c.h.ế.t lặng.

 

Mạng xã hội lặng đi một nhịp.

 

Không ai rõ đây là một bi kịch, một vụ án xã hội, hay một bộ phim kinh dị tâm lý.

 

Phong Chỉ vẫn rất bình thản:

 

“Tôi rón rén trở lại phòng bố mẹ, nghe thấy bố tôi đang đứng ở ban công gọi điện cho bạch nguyệt quang, nói chuyện rất say mê.”

 

“Tôi nhớ ra mẹ có uống thuốc ngủ.”

 

“Nên lặng lẽ mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra một viên, bỏ vào trà dưỡng sinh của bố.”

 

“Rồi tôi quay về phòng mình, lấy theo một chiếc bật lửa và một tuýp keo 502.”

 

“Tôi chui vào tủ quần áo, đợi…”

 

“Bố tôi gọi điện xong thì quay vào phòng, uống trà dưỡng sinh rồi lên giường ngủ.”

 

“Tôi lén chui ra khỏi tủ quần áo, lấy chai rượu mạnh của bố tôi đổ khắp phòng.”

 

“Sau đó… tôi bật lửa, châm vào chỗ rượu dưới sàn.”

 

“Cuối cùng, tôi dùng keo 502 bôi quanh khung cửa rồi đóng cửa lại.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Như vậy bố tôi sẽ không thể mở cửa được.”

 

Nói tới đây, lần đầu tiên Phong Chỉ thở dài:

 

“Nhưng lần đó là lần đầu tôi làm chuyện như vậy, không có kinh nghiệm.”

 

“Cửa thì tôi khóa dính rồi, nhưng… tôi quên đóng cửa sổ.”

 

“Thuốc ngủ cũng cho quá ít.”

 

“Bố tôi tỉnh lại, phát hiện không mở được cửa, liền nhảy qua cửa sổ thoát thân, cuối cùng không chết.”

 

Khán giả: “……”

 

Cư dân mạng: “……”

 

Cô ấy đang nghiêm túc… tổng kết thất bại của lần ám sát đầu tiên à?!

 

Cô định làm lần thứ hai? Rồi lần thứ ba nữa hả?!

 

Bố cô ấy … nếu đang xem chương trình thì hãy quay đầu là bờ đi.

 

Có khi còn kịp giữ được cái mạng đấy…

 

Lúc này, trên cao tốc hướng về Đường Thành.

 

Trên một chiếc xe thương vụ hạng sang.

Trợ lý với gương mặt tái nhợt đưa điện thoại cho người đàn ông đang lim dim nghỉ ngơi.

 

“Chủ tịch Phong… Ngài mau xem chương trình này đi…”

 

Phong Mang nhíu mày, mắt vẫn nhắm:

 

“Chương trình gì?”

 

“Là 《Thật Lòng Hay Thử Thách》 của Đài Minh Thành, một chương trình truyền hình thực tế…”

 

Phong Mang bực dọc ngắt lời:

 

“Tôi trông có giống rảnh lắm không?”

 

Ông ta vừa mới bỏ ra biết bao tiền bạc và quan hệ, mới giải quyết xong chuyện ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cuối cùng cứu được Phong Cương về.

 

Bây giờ đang mệt rã rời, chỉ muốn được nghỉ ngơi.

 

Trợ lý nhỏ giọng:

 

“Tiểu thư… hiện đang xuất hiện trong chương trình đó.”

 

“Cô ấy hình như… nói rất nhiều điều không nên nói…”

 

“Cái gì?!”

 

Phong Mang lập tức mở mắt, giật phăng điện thoại từ tay trợ lý.

 

Vừa nhìn thấy hình ảnh Phong Chỉ đang thản nhiên kể chuyện g.i.ế.c cha trên sóng livestream, sắc mặt ông ta tái mét, rồi chuyển sang xanh lè, cuối cùng giận dữ đến đỏ bừng.

 

“Ầm!”

 

Ông ta đập mạnh điện thoại lên ghế da, suýt nữa làm nứt màn hình.

 

Ông ta gào lên:

 

“Liên hệ chương trình ngay! Bảo bọn họ lập tức, lập tức đuổi con điên đó khỏi trường quay!”

 

“Và… yêu cầu tổ chương trình đăng thông cáo ngay, nói rằng những gì con điên đó nói hoàn toàn là bịa đặt, chỉ nhằm tạo scandal câu view!”

 

“Nếu tổ chương trình không công khai xin lỗi, tôi sẽ kiện tụng, tố cáo họ tội phỉ báng và vu khống!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com