Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 4



Phong Chỉ: “Tôi đã hứa với chú cảnh sát là sẽ không đuổi hai người ra khỏi nhà.”



“Trừ khi chính hai người muốn rời đi.”



“Cô muốn rời khỏi nhà họ Phong không?”



Phong Tư Nặc giật nhẹ mí mắt, cũng không tiện nói thẳng là “không muốn”, đành ngập ngừng đáp:



“Trừ khi bà nội đồng ý cho tôi đi, nếu không thì tôi sẽ ở bên cạnh bà mãi.”



Phong Chỉ lại nhìn sang bà cụ:



“Bà có muốn chuyển ra khỏi nhà họ Phong không?”



“Mày… mày mày mày mày…”



Bà cụ bị hỏi đến mức suýt thổ huyết tại chỗ.



Nhưng cũng giống như Phong Tư Nặc, bà không dám nói thẳng “rõ ràng là mày muốn đuổi bà đi”, lại càng không tiện thừa nhận là mình chẳng hề có ý định rời khỏi nhà.



Chỉ còn cách… ngồi đó mà nức nở khóc rưng rức.



Phong Chỉ đứng chờ hơn chục giây:



“Lúc nào hai người lại muốn dọn đi, thì nhớ nói tôi một tiếng. Tôi có thể giúp hai người… khiêng đồ.”



“Mày mày mày mày…”



Bà cụ ôm ngực, suýt nữa thì nghẹt thở ngã ngửa.



Phong Chỉ chẳng buồn để ý đến họ nữa, đi thẳng vào bếp, tìm chút đồ ngon rồi lên lầu ăn thoải mái.



Mọi người trong phòng khách đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.



Sợi dây thừng siết quanh cổ cuối cùng cũng buông ra…



Phong Tư Nặc đi vào bếp, ép một ly nước ép rau củ, hâm nóng rồi mang đến cho bà cụ Phong, giọng nhẹ nhàng như mèo con:



“Bà ơi, bà uống ly nước ép này để bình tĩnh lại, đừng để bị tức hỏng người.”



Bà cụ cảm động, nhận lấy cốc nước:



“Vẫn là Nặc Nặc hiểu chuyện…”



“Suỵt ——”



Phong Tư Nặc vội ra hiệu, nhỏ giọng:



“Bà cẩn thận, đừng để chị ấy nghe thấy.”



Cô ta liếc nhìn lên tầng hai, trong lòng bắt đầu thấy bất an.



Quay sang nói với người giúp việc đã chăm sóc mình từ nhỏ:



“Dì Hách, dì lên lầu xem giúp tôi, xem chị ấy đang làm gì được không?”



Dì Hách gật đầu rồi đi lên.



Chưa đầy vài phút sau—



Dì Hách tá hỏa chạy xuống cầu thang, giọng run run:



“Lão phu nhân, Nhị tiểu thư, không xong rồi! Đại tiểu thư… đang ném hết đồ đạc của Nhị tiểu thư ra ngoài!”



“Cô ấy nói… đó là phòng của cô ấy…”



“Cái gì?!”



Phong Tư Nặc giật b.ắ.n người, lập tức lao lên lầu như điên.



Vừa lên tới, cô lập tức nhìn thấy cửa phòng mình bị chất đầy như một ngọn núi nhỏ—quần áo, giày dép, túi xách, trang sức…



Tất cả đều là đồ của cô ta.



“A a a ——”



Cô ta hét lên như phát điên, quên mất rằng đối phương là một con điên thật sự, chỉ tay vào Phong Chỉ, gào lên như sấm:



“Cô đang làm cái gì đấy?!”



“Đồ khốn nạn, rốt cuộc cô muốn cái quái gì?!”



Phong Chỉ đang tiện tay ném hộp đồ trang điểm vào thùng, bình thản đáp:



“Đây là phòng của tôi. Tôi không cần mấy thứ này.”



“Đây là phòng của tôi!” Phong Tư Nặc gào lên sau đống đồ cao ngất, đôi mắt đỏ hoe:



“Tất cả đều là đồ của tôi, cô không được đụng vào!”



“Càng không được cướp phòng của tôi!”



“Mẹ tôi dẫn tôi về nhà họ Phong, đã nói đây là phòng của tôi.” Phong Chỉ nghiêm túc đáp,

“Dù sau đó tôi chuyển vào viện tâm thần, thì căn phòng này vẫn là của tôi.”



“Cô nói đây là phòng của cô, là nói dối!”



“Tôi không nói dối…”



Nói đến đây, Phong Tư Nặc kịp nhận ra lời lẽ dễ gây họa, vội đổi giọng:



“Mọi người trong nhà—bà, bố mẹ và ba anh trai đều nói đây là phòng của tôi, nên tôi mới ở đây.”

“Còn cô nói là của cô, vậy là khác với lời bố mẹ.”



“Vậy thì là bố mẹ nói sai.” Phong Chỉ đáp tỉnh bơ.



“Đợi họ về, tôi sẽ sửa lại cho đúng.”



Phong Tư Nặc: “……”



Đám người giúp việc: “……”



Nghe thử xem Phong Chỉ đang nói gì?

Phong Chỉ định “sửa” lời của ông bà chủ à?!



Đúng là điên thật rồi.



Ngay cả ông bà chủ cô ta cũng không để vào mắt.



Phong Tư Nặc vừa tức vừa muốn khóc, quay sang đám giúp việc, nghiến răng nói:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dì Hách, dì Thanh, chị Tịnh… phiền mọi người giúp tôi chuyển hết đồ sang phòng khách.”



“Tôi sẽ tạm thời dọn sang đó.”



Phòng khách vốn là nơi trước đây được nhà họ Phong sắp xếp để cho Phong Chỉ ở.



Hướng phòng, ánh sáng, diện tích, tiện nghi… đương nhiên không thể nào so với phòng ngủ trước đây của Phong Tư Nặc.



Vài người giúp việc không nhịn được, thay cô ta lên tiếng bất bình:



“Nhị tiểu thư, đó chỉ là phòng khách, sao có thể để cô ở được?”



“Suỵt ——”



Phong Tư Nặc đặt ngón tay lên môi, nhỏ giọng nhắc:



“Đừng để chị ấy nghe thấy, tôi sợ chị ấy đánh các cô.”



Sau đó lại dịu dàng an ủi họ:



“Không sao đâu, chị ấy đã chịu nhiều khổ sở, vừa mới trở về nhà, tôi nhường một chút cũng là nên làm.”



Vài người giúp việc cảm động đến rưng rưng:

“Nhị tiểu thư đúng là đẹp người đẹp nết, không như con điên trong kia…”



“Bịch.”



Một con thú nhồi bông từ trong phòng bay ra, nện thẳng vào người vừa nói.



Người giúp việc giật b.ắ.n mình, run rẩy bịt miệng, không dám nói thêm nửa lời.



Phong Chỉ mất hẳn một tiếng đồng hồ mới ném hết đồ đạc của Phong Tư Nặc ra khỏi phòng.

Mấy người giúp việc cũng phải tốn hơn một tiếng để thu dọn gọn gàng vào phòng khách.



Hạt Dẻ Rang Đường

Phong Tư Nặc nhìn căn phòng chật hẹp chưa đến 30m², nước mắt “tí tách tí tách” rơi xuống.



Cô ta là thiên kim tiểu thư được nhà họ Phong cưng chiều ngút trời cơ mà.



Sao lại có thể trong chớp mắt sa sút đến mức này?



“Tiểu thư, đừng khóc nữa…”



“Ra ngoài! Các người ra ngoài hết cho tôi!”



“Bây giờ tôi không muốn thấy ai hết!”



Phong Tư Nặc nhào lên giường, ôm gối khóc như sắp đứt hơi.



Bà cụ Phong run rẩy bước vào, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cháu gái bảo bối:



“Ngoan, Nặc Nặc đừng sợ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…”



Mấy người giúp việc nhìn nhau rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.



Chị Tịnh nghiến răng ken két:



“Còn dám chọc tôi nữa là tôi bỏ thuốc độc vào cơm con điên kia xem nó có c.h.ế.t không…”



“Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!”



“Đừng vì một con điên mà hủy cả đời mình!”



“Nhà chỉ còn bà cụ Phong và Nhị tiểu thư, một già một yếu, bị con điên kia chèn ép cũng không có gì lạ.”



“Đợi mấy thiếu gia về rồi, đến lúc cô ta xui xẻo!”



Lời vừa dứt—



Một bóng người từ đầu cầu thang lao như bay tới, vừa chạy vừa hô:



“Tiểu Chỉ đâu?!”



“Tiểu Chỉ đâu rồi?!”



“Không phải nói Tiểu Chỉ đã về rồi sao?!”



“Tại sao không ai báo cho tôi biết trước?!”



“Nặc Nặc đâu?!”



“Nặc Nặc đâu rồi?!”



“Tiểu Chỉ không thật sự đuổi Nặc Nặc ra khỏi nhà đấy chứ? Chị em sao có thể đánh nhau chứ…”



Ba người giúp việc mừng rỡ vô cùng.



Tam thiếu gia cuối cùng cũng về rồi…



Nhưng họ còn chưa kịp chào hỏi—



Tam thiếu gia đã mở cửa phòng ngủ lớn trước kia của Nhị tiểu thư xông vào.



Sau đó phát ra một tiếng gào thảm thiết:



“Nặc Nặc ——!!!”



“Em thật sự bị đuổi ra ngoài rồi à?”



“Đồ đạc không còn gì hết…”



“Hu hu hu…”



Mấy người giúp việc: “…”



Hóa ra… Tam thiếu gia thấy phòng trống trơn tưởng Nhị tiểu thư đã bị đuổi ra ngoài thật…



Chị Tịnh vội vã chạy tới:



“Tam thiếu gia, Nhị tiểu thư chưa đi, chỉ là bị Đại tiểu thư đuổi sang phòng khách thôi…”



“Nặc Nặc ——!!!”



Phong Tước từ phòng lớn xông ra như một cơn gió, lại lao thẳng vào phòng khách.



Sau đó, trong phòng vang lên tiếng tru như lợn bị chọc tiết:



“Nặc Nặc! Sao em lại thảm thế này?”



“Sao Tiểu Chỉ lại như vậy? Vừa về đã đánh người?!”



“Đừng sợ, anh sẽ đi tìm Tiểu Chỉ tính sổ ngay!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com