“Mày đen cả tâm hồn rồi, mà còn đòi m.ô.n.g trắng trong?”
“Chưa biết chừng tay hắn còn sạch hơn m.ô.n.g mày đấy!”
Sa Tuyệt không quay đầu lại, chỉ dừng bước một chút:
“Tôi đã dạy cậu thế nào?”
Thiếu niên tuấn tú đảo mắt hai vòng, ngẩng đầu nhìn tên đại ca xăm trổ cao hơn mình gần hai cái đầu, nở nụ cười yêu mị:
“Mày cũng thích m.ô.n.g tao à?”
Tên xăm trổ l.i.ế.m đôi môi dày:
“Thèm nhỏ dãi luôn, nhưng tiếc là chưa có cơ hội nếm thử…”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Đợi Sa Tuyệt ra ngoài rồi, ở đây sẽ tới lượt tao làm đại ca.”
“Tao nóng ruột lắm rồi đây.”
Thiếu niên nháy mắt:
“Vậy để tao cho mày sờ thêm phát nữa nha?”
Tên kia cười hề hề, không khách khí, lại thò tay qua song sắt, vươn về phía m.ô.n.g cậu nhóc.
Nhưng,
“Rắc!”
Nhanh như chớp, thiếu niên vặn mạnh cổ tay hắn qua bên trái.
Tên đại ca xăm trổ gào lên như bị chọc tiết.
Cái cùi chỏ to bằng bát cháo bị trật khớp!
Chưa hết.
Thiếu niên ép tay hắn lên chấn song, một tay khác thò xuống… tóm ngay chỗ hiểm.
Bóp thật mạnh.
Tất cả những người xung quanh dường như đều nghe thấy tiếng “trứng vỡ”.
Tiếng vỗ tay, tiếng la hét vang dội khắp phòng giam.
“Hay lắm!”
“Không hổ là chó con Sa Tuyệt nuôi!”
“Có kẻ lại quên Sa Tuyệt là chuyên gia… tháo trứng rồi!”
Cả nhà tù như biến thành một biển lễ hội điên loạn.
Tên xăm trổ lại gào lên thảm thiết lần nữa, khuôn mặt vì đau đớn và giận dữ mà biến dạng, điên dại.
“Mày chán sống rồi!”
Hắn đưa tay còn lại ra, nhắm vào cổ họng cậu nhóc.
Thiếu niên nghiêng đầu né tránh, đồng thời há miệng cắn mạnh vào cổ tay hắn.
Rất chặt, rất độc.
Như mãnh hổ đói lao vào miếng thịt cuối cùng.
Tay kia lại nắm chặt… tiếp tục bóp vào chỗ hiểm.
Tên kia lại hét thảm lần ba, lần này thì không gào nổi nữa, toàn thân run như cầy sấy.
“Hú hú hú~~~~~”
“Bốp bốp bốp~~~~~”
“Lại một thằng nữa mất trứng, ô ô ô~~~~~”
Tù nhân trong phòng giam đã phát điên, bắt đầu ca hát nhảy múa như đang ăn Tết.
___
Trong khi đó, Sa Tuyệt chẳng buồn liếc nhìn “màn biểu diễn” của cậu nhóc, cứ thế bước ra khỏi khu phòng giam.
“Anh ơi đợi em!”
Thiếu niên bỏ lại tên xăm trổ, chạy bám theo.
___
Ra khỏi khu giam là sảnh trước.
Băng qua sảnh trước sẽ tới cổng chính.
___
Cạnh tường sảnh trước, một viên quản ngục lai Tây, mặt xương góc cạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng Sa Tuyệt, tay đặt lên hạ thân, ánh mắt lóe sát khí.
Nửa tháng trước, hắn mới chuyển đến trại giam đảo biệt lập, vừa nhìn thấy Sa Tuyệt với vóc dáng cao ráo, làn da trắng ngần, gương mặt như điêu khắc, tóc dài bồng bềnh, đôi mắt biết “phóng điện” là hắn đã nổi tà tâm.
Một đêm nọ, hắn dụ Sa Tuyệt vào phòng nghỉ, định giở trò…
Kết quả, mãi mãi mất trứng.
Hắn kiện lên trưởng ngục giam, đòi thả Sa Tuyệt xuống biển cho cá ăn.
Trưởng ngục giam bình thản đáp:
“Cậu không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đến cả Chúa cũng không cứu được cậu đâu.”
Hắn đi điều trị nửa tháng, hôm nay vừa mới quay lại, thì nghe tin… Sa Tuyệt sắp ra tù?!
Tù nhân bị nhốt ở đây đều là tội phạm nặng, đáng chết, không có chuyện được thả.
Tại sao Sa Tuyệt lại được thả?!
Quá bất công!
Hắn giơ khẩu s.ú.n.g trường M4A1, ngắm thẳng vào đầu Sa Tuyệt.
Ở cái nơi quỷ quái này, gần như mỗi ngày đều có phạm nhân c.h.ế.t hoặc mất tích.
Thiếu một tên Sa Tuyệt, chẳng ai bận tâm.
Ngay khi viên quản ngục lai Tây chuẩn bị siết cò, Sa Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía hắn.
Bốn mắt chạm nhau.
Hắn giật mình, ngón tay khẽ run, và bóp cò.
“Đoàng!”
Viên đạn b.ắ.n ra, găm vào bức tường phía sau Sa Tuyệt, để lại một lỗ đạn lạnh lẽo.
Quả là mạng lớn!
Một tên đẹp trai trắng trẻo như vậy mà sống sót suốt mười năm ở đảo tù này, phải nói là cực kỳ may mắn.
Hắn cắn răng, giương s.ú.n.g lần nữa, chuẩn bị b.ắ.n phát thứ hai.
Nhưng đúng lúc đó, một đồng nghiệp lao đến, giật lấy khẩu M4A1 trong tay hắn, chửi lớn:
“Thứ dơ bẩn trơn nhớp như mày, muốn bọn tao c.h.ế.t chung hả?”
“Mày mà còn nổ s.ú.n.g nữa, ông b.ắ.n c.h.ế.t mày trước đấy!”
Tên quản ngục lai Tây tức tối:
“Tại sao không thể g.i.ế.c hắn?”
“Tại sao tất cả các người đều sợ hắn, cung phụng hắn như đại gia?”
“Tôi không hiểu! Chúng ta là quản ngục, sao phải sợ phạm nhân?”
Người đồng nghiệp thở dài:
“Mày mới tới, chưa biết gì đâu.”
“Từ sáng nay, liên lạc giữa đảo và thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt hoàn toàn.”
“Không có sóng mạng, không có tín hiệu, điện thoại vệ tinh cũng không gọi được.”
“Tao cá với mày, giờ ngoài kia còn không định vị được cái đảo này nằm chỗ nào.”
“Trực thăng tiếp tế không thể đến nơi, vì bay đến cạn nhiên liệu cũng không biết đảo ở đâu để mà hạ cánh.”
Đảo tù này nằm giữa biển khơi, bốn bề vách đá dựng đứng.
Cách đó hàng trăm hải lý là đại dương mênh mông, không một bóng chim.
Bình thường, bên ngoài chỉ liên lạc qua tín hiệu vệ tinh.
Cứ mỗi nửa tháng mới có trực thăng tiếp tế nước ngọt, thực phẩm, thuốc men…
Tên quản ngục lai Tây cau mày:
“Thì liên lạc bị cắt thì sao? Có liên quan gì đến chuyện tôi muốn g.i.ế.c Sa Tuyệt?”
Đồng nghiệp lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Chính hắn ta… là người làm sập hệ thống vệ tinh.”
“Không ai ngoài hắn.”
“Không định vị được đảo, không liên lạc được, không tiếp tế được.”
“Và mày biết không?”
“Cái đảo này đối với bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào đều không quan trọng.”
“Tất cả chúng ta ở đây, kể cả mày và tao, mạng sống chẳng đáng một xu.”
“Nếu bên ngoài không liên lạc được với chúng ta, thì cũng chẳng ai bỏ công sức ra tìm đâu.”
“Mày hiểu chưa?”
___
Tên quản ngục sửng sốt:
“Hắn… hắn mạnh đến vậy sao?”
Đồng nghiệp:
“Không chỉ mạnh.”
“Chỉ dựa vào kỹ thuật hacker mà khống chế cả đảo tù thì quá hoang đường.”
“Vì những thằng bị nhốt ở đây, đứa nào cũng là kẻ liều mạng, sống c.h.ế.t chẳng sợ.”
“Không đời nào chịu bị một mình hắn điều khiển.”
“Nhưng vấn đề là, Sa Tuyệt có tiền.”
“Nghe nói có người đã đưa cho quan tòa và cảnh sát một khoản tiền khổng lồ để nhốt hắn vào đây.”
“Lần này hắn được thả ra… cũng là có người bỏ tiền ra mua sự tự do cho hắn.”