Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 50







Cả đám người nhìn Phong Tước, cười đến mức không nhặt được hàm dưới.



“Mày biết đại ca bọn tao là ai không?”



“Là vua ngầm của Đường Thành đó! Ngay cả cảnh sát còn chẳng dám động vào!”



“Mày là cái thá gì?”



“Mỗi lần thấy mấy đứa ‘anh hùng chính nghĩa’ như mày mở mồm là tôi muốn cười gãy xương sườn…”



Nhưng,



“Vút!”



Phong Chỉ đột nhiên lao đi như một cơn lốc.



Khi mọi người còn đang ngây ngốc chưa kịp phản ứng, cô đã xông tới cạnh bố Vương, vung chiếc búa nhỏ trong tay, nện thẳng vào đầu một tên vệ sĩ bên cạnh.



“Rắc!”



Mọi người rõ ràng nghe được tiếng xương sọ nứt toạc.



Ngay sau đó, lại một cú nữa, chuẩn xác, nhanh gọn.



Chỉ trong chưa đến 4 giây, Phong Chỉ hạ gục hai tên vệ sĩ đứng cạnh ông trùm, khiến cả căn phòng c.h.ế.t lặng.



Đám người lúc này mới kịp phản ứng, lao lên.



Nhưng, Phong Chỉ đã ném búa sang tay trái, đập thẳng vào đầu gã bác sĩ đang chuẩn bị tiêm cho Phong Tước, đồng thời tay phải rút con d.a.o nhỏ, kề sát cổ bố Vương.



“Đừng lại gần!”



“Nếu không, tôi cắt đứt động mạch cổ ông ta ngay.”



“Bốp!”



Chiếc búa đập trúng đầu gã bác sĩ, m.á.u phun lên.



Gã ngã gục xuống đất, rên rỉ một tiếng rồi nằm im không nhúc nhích.



Bố Vương thì rống lên một tiếng đau đớn, gào:



“Đừng lại gần! Nghe cô ta nói!”



“Bật hết đèn lên!”



Trong ánh sáng mờ như vậy, nhỡ cô gái này cắt lố tay, rạch trúng động mạch cổ thì…Con trai bảo bối của ông có thể sẽ không giữ được khối tài sản khổng lồ, không chừng còn mất cả mạng.



Ánh đèn bừng sáng.



Toàn bộ căn phòng hiện rõ ràng trước mắt mọi người.



Phong Chỉ đứng ngay sau bố Vương, tay trái cầm d.a.o nhỏ đặt lên cổ trái của ông ta, nơi đã có m.á.u rỉ ra, nhưng không sâu.



Tay phải cô thì vẫn đang cắm một cây kim thép tròn đầu vào mu bàn tay phải của ông ta.



Không trách ông ta vừa rồi hét đến lạc giọng.



Đám đàn em nhìn cảnh này mà sững sờ.



Một cô gái mới hai mươi mấy tuổi…



Mà kỹ năng, phản ứng, gan dạ đều vượt xa tưởng tượng!



Riêng bố Vương, vừa kinh hãi, vừa không cam lòng.



Phong Chỉ lạnh lùng:



“Vết cắt đầu tiên tôi rạch vào tuyến giáp của ông. Không chết, nhưng cần điều trị sớm.”



“Vết cắt thứ hai là ở động mạch cổ, vết thương chí mạng. Tôi rạch rất nhẹ, ông chưa c.h.ế.t đâu. Nhưng nếu không cấp cứu kịp, thì khó nói lắm.”



“Nếu không muốn chết, tôi khuyên ông nên gọi xe cấp cứu 120 đi.”



“Dù có bị cảnh sát bắt, cũng còn sống mà ngồi tù.”



“Còn các người, đừng nhúc nhích. Một bước nữa thôi, tôi cắt luôn động mạch cổ.”



“Tôi chính là phòng vệ chính đáng.”



“Lại còn có bệnh tâm thần nặng, dù có g.i.ế.c người cũng không ngồi tù.”



Đám vệ sĩ lập tức cứng đờ.



Không ai dám manh động nữa.



Ai cũng sợ cô thực sự ra tay g.i.ế.c đại ca bọn họ.



Sắc mặt bố Vương trắng bệch như xác chết.

Miệng vẫn cố giữ thể diện:



“Cô thật có bản lĩnh.”



“Giờ tôi tin… chính cô là người đã đánh tàn phế Hạo Thiên rồi.”



Phong Chỉ nghiêm giọng:



“Chú à, cảnh sát đã điều tra rồi. Con trai ông và đám bạn học của hắn là tự mình đ.â.m nhau.”

“Ai bị thương, ai thành tàn phế, chẳng liên quan gì đến tôi hết.”



“Ông không thể chỉ vì tôi biết đánh mà đổ oan cho tôi.”



Bố của Hạo ca nghiến răng:



“Cô gái à, ai làm thì người đó phải chịu, cô đừng có đổ thừa…”



“Cổ ông đang chảy m.á.u đó.”



Phong Chỉ không kiên nhẫn ngắt lời.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Không tranh thủ cấp cứu mà còn muốn tán gẫu với tôi?”



Không khí lập tức trầm hẳn.



Cả đám đàn em đều im lặng như thóc.



Đúng là giờ không biết tính sao.



Không đi viện thì ông chủ có thể mất mạng.

Mà đi viện thì… ông chủ có thể bị tóm cổ.



Bố Vương nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô gái à, cứ thế này đôi bên chẳng ai được lợi.”



“Hay thế này đi, tôi thả cô và anh trai cô rời khỏi đây, cô cũng thả tôi.”



“Từ nay nước sông không phạm nước giếng. Sao hả?”



Bên ngoài căn nhà còn rất nhiều đàn em của ông ta mai phục.



Chỉ cần Phong Chỉ và Phong Tước rời đi, họ chắc chắn bị bắt lại.



Một kế hoạch “tất thắng”, ông ta nghĩ vậy.



Nhưng Phong Chỉ lại là loại người… không đi theo bài.



“Ông cho người đưa anh ba tôi đến cửa phòng cấp cứu bệnh viện gần nhất, quay video lại cho tôi xem. Tôi xác nhận anh ấy an toàn rồi mới thả ông.”



Bố Vương: “……”



Má nó!



Con nhóc này không phải bị điên sao?

Sao logic rõ ràng thế?!



Phong Chỉ bình thản nhắc:



“Tôi còn trẻ, khỏe, có thể chờ được. Nhưng vết thương của ông thì không.”

“Ông chảy m.á.u không ngừng đó, không chữa sớm là hỏng thật đấy.”



Bố Vương run cả ruột, nghiến răng:



“Chọn hai người. Đưa thằng kia đến bệnh viện gần đây nhất.”



Hai tên vệ sĩ lập tức kéo Phong Tước đi.



Phong Tước vùng vẫy:



“Cho Tiểu Chỉ đến bệnh viện! Tôi ở lại!”



Phong Chỉ chau mày:



“Anh ngốc à? Em có bị thương đâu mà đi viện?”



Cả phòng: “……”



Nói vậy thì… cũng đúng.



Phong Tước: “……”



55555…



Lại bị Tiểu Chỉ khinh thường rồi.

Thôi, chỉ biết tin em gái vậy.



Hai gã đàn em kéo Phong Tước rời đi.



Hai phút sau, bố Vương vẫn đang chảy m.á.u như vòi rỉ, lại lộ vẻ thương lượng:



“Cô gái à… anh cô đã được đưa đi rồi.”



“Bây giờ tôi có thể gọi điện cho bệnh viện, để họ cử bác sĩ đến trị thương cho tôi chứ?”



Phong Chỉ lắc đầu:



“Tôi đã phá hệ thống tín hiệu ở đây rồi. Không gọi được đâu.”



“Chờ tôi xác nhận anh tôi an toàn, tôi sẽ khôi phục liên lạc.”



Cả phòng: “……”



Mấy người điên thời nay đều… cao thủ công nghệ à?!



Bảo sao vừa nãy không liên lạc được với bên ngoài!



Ngay lúc ấy,



“Rầm!”



Cửa phòng bị đá văng ra.



Ba người đàn ông mặc đồ rằn ri, đeo khẩu trang ngụy trang, xông vào.



Họ chĩa thẳng s.ú.n.g vào tất cả mọi người.



“Đứng yên!”



“Ai nhúc nhích, b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ!”



Người bên trái còn giọng hơi… thanh niên.

Nhưng khẩu khí lại cực kỳ sát khí.



Cả căn phòng c.h.ế.t lặng.



“Lại… chuyện gì nữa đây?”



“Từ đâu chui ra ba thằng cầm súng… một trong số đó còn ôm AK47?!”



Ngay cả bố Vương, người từng lăn lộn cả đời, cũng chưa từng tận mắt thấy khẩu s.ú.n.g thật nào đến vậy.



Ông ta còn chưa kịp nói dứt câu:



“Đùa à, cầm mấy cây s.ú.n.g giả mà dọa người à? Tưởng ông đây sợ…”



“Bốp!”



Một viên đạn b.ắ.n thẳng xuống đất, ngay sát chân ông ta.



“Bụp!”



Gạch vỡ ra một lỗ nhỏ.



Ông ta lập tức co chân, ngửa người ra sau, mặt trắng bệch, suýt xỉu.



Giọng Phong Chỉ vang lên từ phía sau, lạnh như băng:



“Dao của tôi không có mắt.”



“Đừng cử động nữa.”



“Nếu cử động, động mạch cổ của ông… khó giữ được đấy.”



Bố Vương sắp khóc rồi.



Phía trước là súng, phía sau là dao.



Giữa s.ú.n.g và dao, ông ta biết chọn cái nào đây?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com