Phong Chỉ còn chưa ngủ đủ giấc, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
Giọng hét của Phong Tước vang vọng khắp biệt thự:
“Tiểu điên Chỉ, ra đây cho anh!!”
“Không ra là anh phá cửa đó!!”
Đám người giúp việc đứng cách vài mét, mặt mày tái mét:
“Thiếu gia, ngài… ngài thực sự muốn phá cửa à?”
Không phá thì là nói dối.
Mà phá thật thì… chẳng biết con điên kia sẽ làm ra trò gì nữa…
Phong Tước bị họ nhắc khéo, sắc mặt cũng hơi biến. Nhưng nghĩ đến việc anh hai đã về, anh lại ưỡn n.g.ự.c lên:
“Sợ gì chứ?”
“Anh hai đã về rồi!”
“Anh ấy không yếu đuối như anh đâu!”
“Cạch” — cửa mở.
Tay vừa đập ra bị một bàn tay trắng trẻo thanh tú nắm chặt.
Phong Chỉ với mái tóc dài đen mượt, vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, gương mặt nghiêm túc nhìn anh:
“Anh nói muốn phá cửa, em đã đợi ba phút mà anh vẫn chưa phá.”
“Lại nói dối nữa.”
“Lần này, phạt đứng hai tiếng.”
Lại đứng nữa?!
Sắc mặt Phong Tước trắng bệch.
Trận trói cổng tối qua vẫn còn là cơn ác mộng chưa tỉnh.
Cả đêm không ai dám cứu anh.
Chỉ có quản gia với vài người giúp việc dám lén thắp nhang muỗi, bón cơm nước.
Hết bị hàng xóm chỉ trỏ, lại đến bảo vệ khu dân cư tò mò kéo đến xem.
Cuối cùng bảo vệ thấy xót mới tháo dây giúp anh thoát thân.
Tới giờ, muỗi đốt trên người vẫn còn thành từng mảng sưng tấy…
“Em… em dám…”
Mới thốt ra mấy chữ, anh lập tức nhận ra mình lại nói sai lời.
Phong Chỉ quay sang quản gia Lưu:
“Quản gia Lưu, lấy dây thừng đến.”
Quản gia Lưu mặt trắng bệch, còn chưa kịp phản ứng thì—
Một giọng nam lạnh lùng vang lên:
“Có anh ở đây, không đến lượt con điên như em làm chủ!”
Phong Chỉ ngước mắt, nhìn qua vai Phong Tước.
Một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng đứng trong đám đông, trừng mắt nhìn cô.
Là Phong Hầu — Anh hai của cô, làm diễn viên.
Khi còn ở viện tâm thần, cô từng xem phim anh đóng.
Nhiều bệnh nhân trong viện rất thích anh, bảo rằng mỗi lần thấy mặt anh là như thấy người thân, cảm giác vô cùng thân thuộc.
Phong Chỉ nhìn anh:
“Nói dối thì phải bị phạt. Anh hai muốn thay anh ba bị phạt đứng không?”
“Không được gọi anh là anh ba!”
Phong Tước nhảy dựng lên:
“Anh vẫn chưa quên thù tối qua đâu!”
“Nhớ rồi.” Phong Chỉ gật đầu, rất ngoan:
“Anh hai, anh muốn thay Phong Tước bị phạt không?”
Phong Tước: “……”
A a a a!! Giận c.h.ế.t mất thôi!!
“Không được gọi tên anh!”
“Không có lễ phép gì cả!”
Phong Chỉ:
“Vậy em gọi anh là… lão tam nhé.”
Phong Tước:
“Cũng không được gọi là lão tam!!”
Phong Chỉ nghiêm túc hỏi:
“Vậy anh muốn em gọi anh là gì?”
Mắt Phong Tước đảo qua đảo lại, nghĩ ra trò chơi khăm:
“Gọi anh là… chủ nhân!”
Phong Chỉ liếc từ đầu đến chân, gật đầu nói rất thành thật:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Anh không bình thường.”
Phong Tước suýt ngất:
Em mới không bình thường!! Cả nhà em đều không bình thường!!!
Người giúp việc: “……”
Thiếu gia, ngài là người bình thường thì đừng chấp người không bình thường.
Chấp một câu thôi là sẽ thành người không bình thường đấy…
Ngoài ra… tuy bình thường cậu đã rất trẻ con rồi, nhưng mỗi lần cãi nhau với đại tiểu thư thì lại càng trẻ con hơn…
“Phong Chỉ!”
Phong Hầu nghiêm mặt:
“Anh chỉ hỏi em một câu, có phải em đuổi Nặc Nặc ra phòng khách không?”
Phong Chỉ: “Em không đuổi cô ta ra phòng khách. Em chỉ đem đồ đạc của cô ta ném ra khỏi phòng của em. Em không cho phép cô ta ở trong phòng em.”
Phong Hầu nghiêm túc nói:
“Anh yêu cầu em lập tức chuyển khỏi phòng này, để Nặc Nặc quay lại. Nếu không, em phải viết bản kiểm điểm 600 chữ… không, là 1.000 chữ!”
Phong Chỉ: “Em không chuyển.”
Phong Hầu: “…”
Anh đổi chiến thuật:
“Phòng của anh chỉ nhỏ hơn phòng bố và phòng này một chút thôi, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, nội thất cũng đẹp cực kỳ.”
“Anh đổi phòng với em. Em ở phòng anh, để phòng này lại cho Nặc Nặc, được chứ?”
Phong Chỉ: “Không được.”
Khóe miệng Phong Hầu giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con nhỏ này cứng đầu thật…
Anh nhìn quanh trái phải, hạ giọng nói nhỏ chỉ để ba anh em nghe được:
“Lúc mới vào nghề, anh từng nhờ thầy phong thủy xem. Thầy nói phòng này phong thủy không tốt, người bình thường không trấn nổi. Phòng của anh mới là phong thủy tốt nhất.”
“Không thì sao anh lại nổi nhanh như vậy, mới 3–4 năm đã thành ngôi sao?”
“Em nghe lời anh đi ha…”
Phong Chỉ: “Không nghe!”
Cô khoanh tay sau lưng, vẻ mặt không lay chuyển:
“Phòng này là mẹ chuẩn bị riêng cho em. Em chỉ ở phòng này.”
Phong Hầu: “…”
Anh nghiến răng đổi chiến thuật lần nữa:
“Vậy như này đi. Miễn em chịu nhường phòng, những gì Nặc Nặc có, quần áo, giày dép, túi xách, trang sức, anh mua cho em hết.”
“Ngoài ra tặng em thêm một chiếc siêu xe. Được chưa?”
Phong Chỉ: “Không được.”
“Em… em…” Phong Hầu tức đến mức muốn bốc khói:
“Vậy em nói đi! Muốn cái gì, anh cho em hết!”
Phong Chỉ lắc đầu:
“Em chẳng thiếu gì. Không cần anh cho em bất cứ thứ gì cả.”
“Em… em…”
Phong Hầu tức đến giậm chân, lùi ra mấy bước:
“Vậy thì không còn cách nào khác. Anh đành phải nhốt em vào ‘phòng tối’, chờ em viết xong 1.000 chữ kiểm điểm mới được ra.”
“Phòng này cũng phải trả lại cho Nặc Nặc.”
Cái gọi là “phòng tối”, thật ra là… phòng đọc sách.
Từ nhỏ Phong Hầu đã ghét học, mỗi lần vào phòng đọc là như bị nhốt vào ngục. Nên trong mắt anh, đó đúng là “phòng tối”.
Phong Chỉ nhìn anh:
“Nếu anh không làm được thì là nói dối đó.”
Tất cả người giúp việc: “…”
Lại nữa.
Lại bắt đầu rồi.
Không biết lần này là đại tiểu thư thắng, hay là nhị thiếu gia thắng đây…
Phong Hầu hất tóc mái nghiêng được tạo kiểu với giá 1.800 một lần, ngẩng cao đầu:
“Nghe nói em học đánh nhau trong viện tâm thần, lão tam với đám bảo vệ nhà mình đều không đánh lại em.”
“Nên anh đã chuẩn bị kỹ càng.”
Anh vỗ tay hai cái.
Bốn người lập tức xuất hiện sau lưng anh.
Hai nam hai nữ, nam mặc vest đen, nữ mặc vest hồng, ăn mặc chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén, khí thế phi thường.
“Họ là vệ sĩ của anh. Rất chuyên nghiệp, nhiều kinh nghiệm, lương mỗi người bắt đầu từ một trăm vạn/năm.”
“Anh không tin bốn người họ không trấn được em, không nhốt được em vào phòng tối.”
Phong Chỉ quét mắt nhìn bốn người kia một vòng, lắc đầu:
“Không được đâu, anh nên đổi người khác đi.”
“Em, em dám xem thường anh?!”
Phong Hầu tức điên, chỉ vào cô:
“Nếu họ không nhốt được em vào phòng tối, thì anh không mang họ Phong nữa!”
Đám người giúp việc: “…”
Nhị thiếu gia à… mặc dù vệ sĩ của ngài rất chuyên nghiệp…
Nhưng nói năng cẩn thận, xin đừng nói mấy câu chắc như đinh đóng cột đó…
Đại tiểu thư là người dám làm thật đấy…
Phong Chỉ gật đầu:
“Vậy chờ em một chút.”
Phong Hầu vuốt mái tóc nghiêng được cắt bởi nhà tạo mẫu nổi tiếng, mặt mũi đầy tự tin.
Con điên này biết sợ rồi!
Anh đã nói mà, anh là nam thần đang nổi, chỉ cần đứng đó thôi cũng sáng chói cả sân khấu, có cô gái nhỏ nào cưỡng lại được mị lực của anh chứ?
Ngoài ra, mấy vệ sĩ của anh ấy đều là tinh anh được tuyển chọn từ công ty vệ sĩ quốc tế, ai cũng có kỹ năng chuyên biệt riêng, người giỏi dùng súng, người giỏi cận chiến, người chuyên theo dõi và phản theo dõi…
“Tôi chuẩn bị xong rồi, các người có thể bắt đầu ra tay.”
Giọng nói của Phong Chỉ vang lên bên tai anh.
Anh hoàn hồn nhìn lại thì thấy Phong Chỉ đã buộc tóc thành đuôi ngựa, trong tay còn cầm… một cái búa nhỏ?!
Chiếc búa chỉ dài bằng nửa cẳng tay.
Đầu búa có hai đầu, một đầu tròn, một đầu nhọn.
Không hiểu vì sao…
Đám người giúp việc nhìn thấy cái búa đó liền không tự chủ được mà tưởng tượng ra cảnh đại tiểu thư điên đập búa vào đầu họ như đập vỏ trứng, rồi chất lỏng đáng sợ chảy ra…
Không thể nghĩ tiếp!
Thật sự không thể nghĩ tiếp nữa!
Quá kinh dị rồi…
Cả đám rùng mình một cái, lập tức dẹp sạch mấy ý tưởng đáng sợ, lùi về sau vài bước.
Phong Hầu nhìn chằm chằm vào cây búa trong tay Phong Chỉ:
“Em cầm búa làm gì?”
Phong Chỉ: “Để đập người.”
Phong Hầu không tự chủ được lại lùi thêm hai bước:
“Đập ai cơ?”
Gương mặt anh, làn da anh, dáng người anh, rất quý báu, rất cần được bảo dưỡng.
Không thể bị thương, không thể có sẹo, không thì không quay phim được.
Phong Chỉ: “Ai dám động vào em thì em đập người đó.”
Phong Hầu nuốt nước bọt:
“Em đang đe dọa anh?”
Phong Chỉ: “Em đang nói sự thật.”
Phong Hầu nghiến răng:
“Các người… bắt lấy nó!”
Ngay lập tức, một nữ vệ sĩ tiến lên thật nhanh, một tay định chụp lấy cổ tay Phong Chỉ, tay còn lại định khóa vai, rõ ràng là muốn quật ngã cô.
Cô ta ra tay cực kỳ nhanh, đến mức người thường tuyệt đối không thể tránh kịp.
Nhưng động tác của Phong Chỉ còn nhanh hơn.
“Cạch.”
Ngay lúc nữ vệ sĩ vừa đưa tay tới, một búa đã giáng thẳng xuống khuỷu tay cô ta.