Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 3







Sau khi vứt bà cụ Phong và Phong Tư Nặc ra ngoài, Phong Chỉ bước đến bảng khóa mật mã ở cổng chính biệt thự, loay hoay vài phút rồi vỗ tay hài lòng, ung dung bước vào trong.



Bà cụ Phong và Phong Tư Nặc trân trối nhìn cánh cửa biệt thự từ từ đóng lại trước mắt mình, đến lúc này mới dám tin rằng— Không phải ác mộng.



Bọn họ… thật sự bị Phong Chỉ đuổi ra ngoài rồi sao?



Một người là tổ tông sống của nhà họ Phong, được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.



Một người là tiểu thư được nuông chiều như công chúa, đi một bước cũng có người giúp việc kẻ hạ theo sau.



Vậy mà lại bị một con điên vừa từ viện tâm thần trở về ném ra ngoài cửa nhà mình?



Trước mặt bao nhiêu người giúp việc, bảo vệ?!



Mặt mũi để đâu?



Hạt Dẻ Rang Đường

Thể diện để đâu?



“Hu hu…”



Phong Tư Nặc ôm chặt lấy bà cụ, khóc như mèo con bị bắt nạt, yếu đuối, bất lực, sợ hãi.



“Bà ơi, bà đã hơn bảy mươi tuổi rồi, vậy mà lại bị cháu ruột đuổi ra khỏi nhà, thật quá thảm rồi…”



“Cháu bị đuổi không sao, nhưng bà là trưởng bối của nhà họ Phong, sao có thể bị đối xử thế này được…”



Bà cụ như mất hồn, quỳ bệt dưới đất, không gào không khóc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.



Miệng lẩm bẩm không ngừng:



“Loạn rồi, loạn thật ròi...."



“Nó muốn lấy mạng tôi đây mà…”



Mọi người nhìn cảnh hai bà cháu thê thảm, trong lòng không khỏi chua xót.



Quản gia Lưu lấy điện thoại ra:



“Tôi lập tức báo cảnh sát…”



Hai người giúp việc bị gãy tay ôm lấy cánh tay, khóc ròng:



“Quản gia Lưu, tay chúng tôi đau quá, xin ông… cho người đưa chúng tôi đi bệnh viện đi…”



Quản gia Lưu khẽ thở dài, lập tức sắp xếp tài xế đưa năm người bị thương đến bệnh viện gần đó.



Sau đó ông gọi nhóm người còn lại đến, chuẩn bị đỡ bà cụ Phong và Nhị tiểu thư vào nhà.



Phong Tư Nặc vẫn khóc thút thít:



“Quản gia Lưu, nếu chúng ta vào nhà, chị ấy có đuổi chúng ta ra thêm lần nữa không?”



Quản gia Lưu: “…”



Cảm giác… rất có thể lắm.



Bà cụ Phong vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng:



“Chúng ta đi!”



“Chúng ta rời khỏi nhà họ Phong, để cả thế giới biết Phong Chỉ lợi hại đến mức nào, vừa ra khỏi viện tâm thần đã đuổi cả bà nội và em gái ruột ra khỏi nhà!”



Tất nhiên, ai nấy đều biết bà chỉ nói mạnh miệng.

Mục đích là để người khác ra ngăn cản, giữ thể diện cho mình.



Quản gia Lưu phối hợp như đúng kịch bản:

“Lão phu nhân yên tâm, tôi đã báo cảnh sát rồi.”



“Cảnh sát sắp tới, khi ấy sẽ bắt đại tiểu thư đi, không ai có thể đuổi Lão phu nhân đi nữa.”



Vừa dứt lời—



Một người giúp việc vừa khóc vừa chạy tới:



“Quản gia Lưu! Ổ khóa cổng biệt thự bị đại tiểu thư làm hỏng rồi! Cô ấy đổi luôn cả mật mã lẫn vân tay, chúng ta không vào được…”



“Cái gì?!”



Quản gia Lưu hoảng hốt lao đến bảng khóa.



Thử vân tay không được.



Thử mật mã cũng sai.



Ổ khóa cơ thì bị thứ gì đó giống kẹo cao su nhét đầy bên trong, không lấy ra nổi.



Lúc này, toàn bộ người giúp việc, bảo vệ đều đã chạy ra giúp đỡ bà cụ Phong và Nhị tiểu thư, bên trong không ai mở cửa được cho họ…



Quản gia Lưu bị màn “tác nghiệp” của Phong Chỉ làm cho sốc đến cứng họng.



Mọi người khác cũng rối loạn trong gió.



Bọn họ sống đến từng này tuổi… chưa từng gặp người phụ nữ nào vừa điên vừa tàn nhẫn đến mức này.



“Hu hu hu—”



Phong Tư Nặc ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở:



“Sao lại thành ra thế này?”



“Chị ấy sao có thể đối xử với bà… và với mọi người như vậy?”



“Tất cả lỗi đều là do cháu, sao chị ấy lại trút giận lên mọi người chứ…”



Quản gia Lưu thở dài một tiếng thật sâu, quay sang nói với một bảo vệ:



“Cậu đi vòng ra cửa sau xem, biết đâu còn mở được.”



Bảo vệ chạy như bay đi kiểm tra.



Mấy phút sau quay lại:



“Khóa mật mã ở cửa sau cũng bị phá rồi, không mở được.”



Tất cả mọi người: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ngoài việc tiếp tục rối loạn giữa gió trời và chờ cảnh sát đến, họ thực sự không còn cách nào khác.



Lúc này đã gần chạng vạng tối.



Nhiều cư dân trong khu bắt đầu ra ngoài tản bộ hoặc dắt con đi chơi.



Cảnh tượng hỗn loạn trước cửa biệt thự nhà họ Phong nhanh chóng thu hút sự chú ý.



Từng tốp người vây lại, chỉ trỏ bàn tán, xì xào không ngớt.



Người giúp việc nhà họ Phong giận điên người, bắt đầu than vãn với hàng xóm và bảo vệ khu về chuyện “đại tiểu thư nhà mình ác độc đến mức nào…”



Phong Tư Nặc vốn là hoa khôi Học viện Điện ảnh Đường Thành, tương lai là minh tinh sáng giá, làm sao chịu nổi cảnh bị dân tình vây xem như trò hề.



Cô ta quay lưng lại phía đám đông hóng chuyện, giơ tay che mặt, nói khẽ:



“Quản gia Lưu, mau gọi cho bố mẹ và các anh trai, bảo họ nhanh chóng về cứu bà nội.”



Quản gia Lưu cũng hạ giọng:



“Tôi gọi rồi.”



“Tam thiếu gia đang trên đường về.”



“Lão gia và phu nhân thì không thể quay về ngay, còn dặn tôi: không cần nể mặt đại tiểu thư, nên dạy dỗ thì cứ dạy dỗ.”



“Đại thiếu gia và nhị thiếu gia thì đang bận, trợ lý nghe máy.”



“Cô đợi thêm chút, chờ cảnh sát và Tam thiếu gia tới rồi hẵng hay.”



Phong Tư Nặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đỡ bà cụ Hạ, vừa khóc vừa nói:



“Cháu chờ anh ba về, bà vào nhà rồi cháu sẽ đi…”



Bà cụ siết c.h.ặ.t t.a.y cô ta, nước mắt giàn giụa:



“Nặc Nặc yên tâm, bà nhất định sẽ bảo vệ cháu.”



“Cháu còn ở đây, bà sẽ không đi.”



“Nếu cháu không ở, bà cũng không ở.”



Khi mọi người còn đang tha thiết mong chờ Tam thiếu gia về để lấy lại công đạo, thì…



Cảnh sát đến trước.



Phong Chỉ không kéo dài thời gian, lập tức ra mở cổng.



Khi cảnh sát đặt câu hỏi, cô không hề chống chế mà lập tức rút ra một tờ giấy chẩn đoán tâm lý, nghiêm túc nói:



“Tôi bị trầm cảm nặng kèm theo rối loạn hưng cảm.”



“Tôi vừa bước chân vào nhà thì bà nội mắng tôi vô giáo dục, đòi đuổi tôi đi.”



“Phong Tư Nặc ép tôi phải nhận cô ta làm em gái, nếu tôi không nhận, cô ta liền khóc.”



“Cả hai còn bảo là họ muốn rời khỏi nhà, nên tôi mới tiễn họ ra ngoài.”



“Còn những người giúp việc này thì ai cũng nói tôi bị tâm thần, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị, thậm chí còn định bắt tôi.”



“Tôi bị kích thích nghiêm trọng, buộc phải tự vệ, không cẩn thận làm họ bị thương.”



“Chi phí điều trị, tôi sẽ chi trả toàn bộ.”



Sau khi nghe hết tình hình, cảnh sát chỉ biết nhìn nhau.



Sự việc này… đúng là khó xử.



Sau khi bác sĩ xác nhận: thương tích của người bị đánh không nghiêm trọng, hoàn toàn có thể chữa khỏi, chưa đủ cấu thành “thương tích nhẹ” theo luật.



Vụ việc lại mang tính chất nội bộ gia đình, không đủ điều kiện để giam giữ.



Rắc rối nhất là:



Phong Chỉ vừa mới từ viện tâm thần trở về, lại có hồ sơ bệnh án tâm thần rõ ràng, cực kỳ khó xử lý.



Chưa kể hành vi cũng chưa đủ mức bị tạm giam.



Mà kể cả có đủ, thì với tình trạng tâm lý hiện tại, bắt rồi… chẳng mấy chốc lại phải thả ra?



Sau khi hội ý, cảnh sát quyết định không bắt giữ, chỉ nghiêm khắc phê bình giáo dục.



Phong Chỉ đứng nghiêm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn nghe giảng.



Thỉnh thoảng còn gật đầu liên tục:



“Tôi biết sai rồi…”



Mẹ từng dặn: cảnh sát là người tốt, phải nghe lời các chú cảnh sát.



Phong Chỉ nghe lời mẹ.



Bất kỳ ai chứng kiến cũng sẽ nghĩ cô là một người hoàn toàn bình thường.



Nếu viện trưởng và bác sĩ của viện tâm thần Thanh Sơn có mặt ở đây, chắc chắn sẽ rơi lệ trong im lặng.



Phong Chỉ ngày đầu tiên nhập viện cũng ngoan ngoãn như thế, lừa được tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác.



Kết quả… nói nhiều chỉ thêm đau lòng.



Cảnh sát thấy cô “thuần” đến thế, cũng không nói gì thêm.



Chỉ yêu cầu cô đổi lại mật mã và vân tay cổng biệt thự, để cho người nhà vào được.



Sau đó, họ tự mình dìu bà cụ Phong và Phong Tư Nặc vào trong, rồi mới rời đi.



Phong Chỉ đứng trước cổng, ngoan ngoãn vẫy tay chào cảnh sát:



“Tạm biệt chú cảnh sát!”



Khi xe cảnh sát khuất bóng, cô quay người đi vào phòng khách.



Bà cụ Phong vẫn đang lau nước mắt, một đám người vây quanh dỗ dành.



Phong Tư Nặc thấy cô bước vào, sợ đến mức ôm chặt lấy bà cụ Phong, không dám nói câu “đợi bà khỏe cháu sẽ đi” nữa, chỉ dám rụt rè khiêu khích:



“Cô… cô còn muốn đuổi cả bà nội ra ngoài nữa à?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com