Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 30



 

Sau khi nhận được lời cảnh cáo từ Phong Mang, đạo diễn Vi tức đến mức mặt mày xanh mét:

 

“Nhà họ Sa dù sao cũng là danh môn trăm năm, là gia tộc giàu nhất Minh Thành, cổ đông lớn của Đài Truyền hình Minh Thành, có tư cách can thiệp vào chương trình. Nhưng nhà họ Phong là cái thá gì?”

 

“Chỉ là một tên tra nam số một Đường Thành mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của đài truyền hình Minh Thành sao?”

 

“Tôi nhổ vào!”

 

“Nếu ông ta dám kiện, tôi sẽ nhân cơ hội này tạo scandal thật lớn, để chương trình của chúng ta càng hot hơn nữa!”

 

Nói đến đây, ông ta dặn dò anh Đồng: “Tỷ suất người xem lại phá kỷ lục rồi, nhất định phải để Phong Chỉ nói thêm nữa!”

 

Anh Đồng vốn đã rất dày dạn kinh nghiệm, giả vờ quan tâm hỏi tiếp Phong Chỉ:

 

“Cô đối xử với bố cô như vậy, bố cô chắc tức giận lắm đúng không?”

 

Phong Chỉ đáp:

“Bố tôi bị gãy một chân, mặt cũng bị bỏng, hận tôi đến tận xương tủy.”

 

“Ông ấy sai người bắt tôi lại, định đánh gãy cả hai chân để tôi không bao giờ đi lại được nữa.”

 

“Mẹ tôi quỳ xuống cầu xin ông ấy đừng làm hại tôi, còn nói sẵn sàng ly hôn, từ bỏ quyền nuôi tôi.”

 

“Bố tôi nói ông ấy có thể không làm hại tôi, nhưng phải đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.”

 

“Mẹ tôi hết cách, đành đồng ý.”

 

“Nhưng mẹ lại âm thầm hứa với tôi, bà nhất định sẽ đến tìm tôi rồi đưa tôi rời khỏi nơi đó.”

 

“Tôi chờ mãi, vẫn không thấy mẹ đến, tôi biết chắc bà đã gặp chuyện chẳng lành nên mới không thể đến tìm tôi.”

 

Khán giả nghe đến đây thì lòng thương xót với mẹ của Phong Chỉ và sự phẫn nộ với bố cô đã lên đến đỉnh điểm.

 

“Má ơi! Tôi đã nghi rồi, làm gì có ai lại đưa con gái mới 10 tuổi vào bệnh viện tâm thần chứ. Hóa ra là do ông bố cặn bã!”

 

“Tôi tuyên bố, bố của tiểu tiên nữ chính là tra nam số một thiên hạ!”

 

“Tiểu tiên nữ thật đáng thương, lại gặp phải ông bố cặn bã như vậy…”

 

“Đáng tiếc thật, tên tra nam đó mạng lớn, không c.h.ế.t nổi…”

 

“Vẫn chưa ai tra ra bố của tiểu tiên nữ là ai à?”

 



 

Lúc này, Phong Chỉ nói rất nghiêm túc:

“Cho nên tôi không phải người bị bệnh tâm thần, là bố tôi hãm hại tôi.”

 

“Khi đó tôi mới 10 tuổi, không chống lại được, nên bị bắt đi.”

 

“Nhưng bây giờ tôi đã mạnh rồi, sẽ không thua ai nữa.”

 

Cô thở dài:

 

“Nhưng tôi đã trên 18 tuổi rồi, phải chịu toàn bộ trách nhiệm hình sự, không thể tùy tiện g.i.ế.c người được nữa.”

 

Khán giả: “…”

 

Này, dù cô 10 năm trước không bị bệnh, thì giờ rất có thể đã bị rồi đó!

 

Người bình thường không ai suy nghĩ kiểu này đâu!

 

Tại sao lại tiếc nuối vì không được tùy tiện g.i.ế.c người chứ?

 

Lúc này, Sa Tuyệt mở miệng:

 

“Tiểu Chỉ à, tuy tinh thần em có vẻ bình thường, nhưng anh nghĩ có thể em đang mắc chứng trầm cảm nặng.”

 

“Người mắc trầm cảm nếu bị kích thích mạnh dẫn đến rối loạn tinh thần, lỡ tay g.i.ế.c người thì sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự hoàn toàn.”

 

“Hơn nữa, g.i.ế.c người cũng không nhất thiết phải tự tay. Ví dụ như vụ án của anh năm đó, người thật sự g.i.ế.c người cũng không bị truy cứu hình sự…”

 

Khán giả: “…”

 

Này, Sa thiếu, anh cũng không bình thường nốt…

 

Anh Đồng vội ngắt lời Sa Tuyệt:

“Xin nhắc nhở tất cả mọi người, bao gồm cả tôi luôn nhé, bất kể trong lòng mọi người nghĩ gì thì cũng tuyệt đối không được phạm tội!”

 

“Nhất là ở nước ta, g.i.ế.c người là trọng tội, có án là phá, tuyệt đối đừng thách thức pháp luật!”

 

“Anh Đồng nói đúng!” Sa Tuyệt giơ tay, “Tiểu Chỉ hiền lành thế, nhất định sẽ không làm chuyện g.i.ế.c người đâu.”

 

“Tiểu Chỉ,” anh quan tâm hỏi, “sau khi em vào bệnh viện tâm thần, mẹ em thế nào rồi?”

 

Cả hiện trường lại lặng ngắt.

 

Ai cũng muốn biết mẹ của Phong Chỉ, người rất yêu thương cô, sau đó đã ra sao.

 

Phong Chỉ lắc đầu:

 

“Hôm sau sau khi phóng hỏa, tôi đã bị bố tôi đưa vào viện tâm thần.”

 

“Mẹ tôi lúc đó bị ngất, không thể tiễn tôi đi.”

 

“Tôi vào viện rồi, chưa từng gặp lại mẹ nữa.”

 

“Vài ngày trước tôi được ra viện, trở về nhà thì phát hiện bố tôi đã cưới một người phụ nữ tên là Mai Đại.”

 

“Dù đây là lần đầu tôi gặp bà ta, nhưng tôi biết, bà ta chắc chắn chính là bạch nguyệt quang mà bố tôi từng nhắc tới khi đánh mẹ tôi, tức là tiểu tam.”

 

Cô vừa dứt lời liền bổ sung thêm một câu:

 

“Tôi đã tra rồi, tôi mới vào viện tâm thần chưa đến một tháng thì bố tôi đã ly hôn với mẹ tôi, và đi đăng ký kết hôn với Mai Đại.”

 

Cả hiện trường lại một lần nữa chấn động.

 

Toàn bộ mạng xã hội cũng bùng nổ.

 

“Vãi thật! Tên tra nam này không biết sợ báo ứng là gì à?”

 

“Ngoại tình trong hôn nhân, đánh đập vợ cả, đưa con gái ruột vào viện tâm thần, sau đó cưới ngay tiểu tam?”

 

“Loại này không phải người!”

 

“Trong một phút, tôi muốn biết con tiểu tam này là ai, để cô ta nếm thử cảm giác bị dân mạng truy lùng!”

 



 

Tại một góc của trường quay trực tiếp,

Phong Tư Nặc siết chặt nắm tay đầy tức giận, chỉ muốn lao lên sân khấu, tát Phong Chỉ vài cái, rồi hét to:

 

“Mẹ tôi không phải tiểu tam!”

 

“Mẹ tôi và bố tôi đã thật lòng yêu nhau từ thời đại học, chỉ vì một vài lý do khách quan mới phải chia xa!”

 

“Là mẹ của Phong Chỉ đã dùng tiền ép bố tôi kết hôn với bà ta.”

 

“Chính mẹ cô ta còn xúi giục cô ta hận bố, thậm chí còn muốn thiêu c.h.ế.t bố tôi, bà ta không phải người tốt!”

 

Nhưng… cô ta không có đủ dũng khí để nói ra những lời đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên sân khấu.

 

Sa Tuyệt hỏi tiếp: “Tiểu Chỉ, em thông minh như vậy, sao lại không tìm được mẹ mình?”

 

Phong Chỉ đáp:

 

“Bố tôi nói, sau khi ly hôn mẹ tôi đã rời khỏi nhà họ Phong, không liên lạc gì với nhà họ nữa, các anh trai gọi cũng không ai bắt máy.”

 

“Nhưng tôi biết mẹ rất yêu các anh trai, không thể nào không nghe điện thoại của họ.”

 

“Chắc chắn mẹ đã gặp chuyện gì đó, nên mới không thể liên lạc được.”

 

“Sau đó, số điện thoại của mẹ trở thành số không liên lạc được nữa, hoàn toàn mất tung tích.”

 

“Tôi đã dùng mọi cách để tìm mẹ, nhưng vẫn không có kết quả.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Cô đã từng xâm nhập hệ thống hộ khẩu, không phát hiện được gì.

 

Cô tra xét tài khoản ngân hàng của mẹ, tiền trong đó không hề động đến.

 

Cô tìm kiếm khắp mạng Internet, cũng không có bất kỳ bức ảnh hay thông tin nào về mẹ.

 

Cô tra cả danh sách người mất tích, t.h.i t.h.ể vô danh trên toàn quốc… đều vô ích.

 

Mẹ cô như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

 

Sa Tuyệt gật đầu, nghiêm túc nói:

 

“Tiểu Chỉ, em yên tâm, anh sẽ dốc toàn lực giúp em tìm mẹ.”

 

“Mẹ em là người tốt, trời cao có mắt, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

 

Phong Chỉ nhìn anh, trịnh trọng nói:

 

 “Cảm ơn anh.”

 

“Tôi cũng tin mẹ tôi nhất định vẫn ổn, đang đợi tôi đến tìm.”

 

Toàn mạng xúc động.

 

“Hu hu hu, tuy bố của cô ấy không ra gì, nhưng mẹ cô ấy đúng là một người mẹ tốt.”

 

“Tuy cô ấy từng định g.i.ế.c bố mình, nhưng thật sự là một đứa trẻ tốt.”

 

“Cố lên cô gái nhỏ, nhất định sẽ tìm được mẹ!”

 

Lúc này, Phong Chỉ lấy ra một tấm ảnh từ trong túi.

 

Cô quay về phía ống kính, nói:

 

“Thưa các khán giả, đây là mẹ tôi – An Như Mộng.”

 

“Nếu mọi người từng gặp mẹ tôi hoặc có thông tin gì về bà, xin hãy liên hệ với chương trình ‘Thật Lòng Hay Thử Thách’. Chỉ cần thông tin xác thực, tôi sẽ thưởng cho người đó một trăm vạn.”

 

Cô đã nghĩ kỹ rồi.

 

Cho dù mẹ không thấy chương trình này,

Nhưng có rất nhiều khán giả, rất có thể có người từng gặp hoặc biết về mẹ. Biết đâu… họ sẽ giúp được cô tìm ra mẹ.

 

Toàn mạng lại lần nữa rúng động khi nhìn thấy ảnh của An Như Mộng.

 

“Trời đất ơi! Mẹ cũng quá xinh đẹp đi, chẳng kém gì tiểu tiên nữ!”

 

“Khí chất quá tuyệt, nhìn cái là biết xuất thân danh giá. Thật không hiểu sao tên tra nam đó lại nỡ ruồng bỏ bà ấy.”

 

“Chia sẻ kiến thức: Tra nam thì có liên quan gì đến chuyện vợ có xinh hay không đâu…”

 

“An Như Mộng, cái tên cũng thật đẹp, như mỹ nhân bước ra từ giấc mộng. Đáng tiếc thay, lại gặp phải một tên cặn bã hàng đầu…”

 

“Một người phụ nữ xinh đẹp thế này mà phải bỏ nhà ra đi, thật sự rất nguy hiểm. Tôi lo cho mẹ quá…”

 



 

Cùng lúc đó.

 

Tại một biệt thự sang trọng ở Đế Đô.

Một người phụ nữ bê khay trái cây ra, nhẹ nhàng nói với hai đứa con trai sinh đôi đang xem tivi:

 

“Đông Đông, Bắc Bắc, ăn trái cây nào.”

 

Hai đứa trẻ liếc nhìn khay trái cây rồi cau mày khó chịu:

 

“Lại trái cây nữa à? Chán ngấy rồi!”

 

“Chúng tôi muốn ăn gà rán! Chúng tôi muốn uống coca!”

 

Người phụ nữ nhẹ giọng khuyên:

“Giờ này muộn rồi, ăn gà rán khó tiêu. Coca thì ban ngày các con đã uống rồi mà…”

 

“Bà lắm lời quá!”

 

Một đứa trẻ giận dữ chộp lấy khay trái cây, đổ toàn bộ vào thùng rác:

 

“Chúng tôi đang xem tivi, đừng làm phiền!”

 

Người phụ nữ không giận, chỉ bất lực nói:

 

“Tuần sau là khai giảng rồi, bài tập hè của các con vẫn chưa làm xong…”

 

Đứa trẻ còn lại ném gối ôm về phía bà:

 

“Không phải đã nói là để bà làm giúp rồi sao?”

 

Người phụ nữ đỡ lấy chiếc gối:

 

“Bài tập là của các con, phải tự làm, không được nhờ người khác viết thay…”

 

“Vậy thì Chúng tôi không làm nữa! Dù sao nhà mình cũng có tiền, thầy cô không dám phạt đâu.”

 

“Tối nay ‘Thật Lòng Hay Thử Thách’ siêu hay, bà già đừng làm phiền nữa…”

 

Người phụ nữ nhìn về phía màn hình tivi:

 

“Thứ Bảy thường chiếu chương trình giải trí mà, các con chẳng phải nói không thích xem mấy cái này sao?”

 

Trên màn hình tivi.

 

Phong Chỉ đã cất tấm ảnh đi:

 

“Nhớ nhé, nếu có tin tức gì về mẹ tôi, nhất định hãy báo cho tổ chương trình. Số điện thoại của chương trình là…”

 

Người phụ nữ nhìn thấy gương mặt của Phong Chỉ, tim chợt rung lên, đầu lại đau nhói.

 

“Cô bé này… hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi?”

 

“Cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết… Mình… thật sự rất muốn ôm lấy con bé…”

 

“Nhưng… mình vẫn không thể nhớ ra gì cả…”

 

Bà ôm đầu, đau đớn ngồi thụp xuống sàn:

 

“Đầu mình đau quá… đau quá…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com