Một trong hai cô gái quỳ sụp xuống, dập đầu như điên:
“Xin anh… xin anh đừng g.i.ế.c em..."
“Sau khi bị đưa vào trường giáo dưỡng, em sống rất khổ, ngày nào cũng bị bắt nạt… em thực sự hối hận…”
Cô gái còn lại thấy vậy, cũng lập tức quỳ xuống, dập đầu theo:
“Bố mẹ em đều đi làm xa, không ai quản em, nên em mới biến thành như vậy..."
“Em biết lỗi rồi…”
Sa Tuyệt khẽ cười:
“Vậy nên, tao đến đây… để dạy dỗ chúng mày.”
“Ngẩng đầu lên, tôi sẽ không g.i.ế.c chúng mày.”
Hai cô gái run rẩy ngẩng đầu lên, nước mắt hòa với m.á.u trên mặt, nhoe nhoét bê bết.
Sa Tuyệt lấy từ túi áo ra một nắm hạt nhỏ màu trắng, bôi lên vết thương của một người, rồi lại lấy thêm một nắm khác, bôi lên mặt người còn lại.
“Đừng sợ, là muối. Có tác dụng khử trùng.”
…
“AAAAAAAAA!!!!”
Tiếng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.
“Đau quá——”
“Đau đến c.h.ế.t mất——”
Tại sao người ta lại thích dùng câu “xát muối lên vết thương” để miêu tả sự đau đớn tột cùng?
Giờ thì họ đã hiểu.
Và những tên con trai đang nhìn từ bên cạnh… cũng hiểu rồi.
Sa Tuyệt đứng dậy, giơ điện thoại lên:
“Toàn bộ quá trình chúng mày tự hành hạ lẫn nhau, tao đã quay lại hết rồi.”
“Nếu những video này bị tung ra, chúng mày biết hậu quả rồi chứ?”
Anh bước tới trước mặt Hạo ca, cúi nhìn từ trên cao:
“Lôi kéo bè phái, cầm đầu làm ác, tội chồng thêm tội.”
Dứt lời, anh giơ chân đạp mạnh xuống đầu gối còn lại của Hạo ca.
“RẮC!”
Tiếng xương gãy giòn tan.
Hạo ca, hoàn toàn tàn phế.
Sa Tuyệt cúi xuống, nhặt lấy chiếc điện thoại mà Hạo ca từng dùng để quay video.
“Trong điện thoại này chắc chắn có không ít bằng chứng phạm tội của chúng mày. Tao mang đi.”
“Khi cần thiết, tao sẽ công khai toàn bộ.”
Rồi hắn từ tốn tháo găng tay, đi về phía cửa nhà kho.
Đến cửa, anh dừng lại, quay đầu lại, mỉm cười đầy nguy hiểm.
“Tao khuyên chúng mày khi bị cảnh sát điều tra thì nên thống nhất lời khai. Cứ nói là vì tranh giành Tiểu Chỉ mà đánh nhau, những vết thương này không liên quan gì đến cô ấy, cũng đừng nhắc tới tao.”
“Nếu không biết bịa thế nào, thì cứ bảo mới đánh nhau một lúc đã ngất xỉu, sau đó không biết gì nữa.”
“Bởi vì, ai dám khai ra Tiểu Chỉ, tao sẽ nhét người đó vào bao tải, bỏ thêm vài cục đá, rồi ném thẳng xuống biển.”
“Đến cả trăm năm sau, cũng đừng mơ có người tìm được xác chúng mày.”
“Cuối cùng,” anh giơ ngón trỏ trắng trẻo đặt lên môi, nở nụ cười mê người:
“Tao mới chính là kẻ từng vào tù, tội danh: g.i.ế.c nhiều người.”
Trong ánh mắt kinh hoàng của đám lưu manh, Sa Tuyệt thong thả bước ra khỏi nhà kho, dùng mũi chân nhẹ nhàng khép cánh cửa sắt lại.
Thế giới bên ngoài yên tĩnh và bình yên đến lạ, như thể đã chôn vùi hết thảy bóng tối vừa rồi.
Sau khi đi bộ vài trăm mét, anh bước lên một chiếc xe hơi đỗ sẵn bên đường.
Bấm gọi một cuộc điện thoại:
“Tiểu Chỉ sao rồi?”
Đầu dây bên kia đáp:
“Cô ấy xuống xe ở gần khu dân cư, vào một khách sạn bên đường. Nói là sẽ ngủ một đêm ở đó, mai mới về.”
Sa Tuyệt gật đầu:
“Vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Cậu nhóc lái xe lẩm bẩm:
“Anh à, anh làm nhiều việc cho cô ấy như vậy, sao không nói cho cô ấy biết?”
“Lúc cô ấy livestream đánh người, là anh hack hệ thống tắt kịp thời.”
“Khi cô ấy gặp nguy hiểm, cũng là anh tìm được kho hàng trước tiên rồi lao đến cứu.”
“Ngay cả lúc cô ấy rời khỏi kho, cũng là anh sắp xếp người lái taxi đến đón.”
“Cô ấy chơi game livestream, người donate hai trăm vạn… cũng là anh…”
Sa Tuyệt ban đầu đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nghe tới đây, anh mở mắt, nhàn nhạt nói:
“Tiểu Bạch, đừng xem thường Tiểu Chỉ.”
“Cô ấy… mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì cậu tưởng.”
“Không có tôi, một mình cô ấy cũng có thể bảo vệ được bản thân.”
“Tôi làm những việc này không phải vì cô ấy cần tôi.”
“Mà là vì tôi muốn làm gì đó cho cô ấy.”
“Cho nên, không cần để cô ấy biết, lại càng không cần khoe công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu và Tiểu Hắc cũng đừng xen vào.”
“Biết rồi…” Tiểu Bạch ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng trên mặt lại viết đầy bất mãn, miệng còn lầm bầm:
“Cô ta mà mạnh hơn anh á?”
Sa Tuyệt gõ lên trán cậu ta một cái:
“Ai mạnh hơn không quan trọng.”
“Quan trọng là cô ấy sống tốt hơn tôi.”
Tiểu Bạch sờ đầu, nửa hiểu nửa không, lí nhí đáp một tiếng “ồ”, rồi lầm bầm:
“Em hiểu rồi… vẫn là cô ấy mạnh hơn… Anh chính là kiểu ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’…”
Sa Tuyệt lại gõ thêm một cái nữa, quở trách:
“Dùng sai thành ngữ.”
“Về nhà lo mà học lại, đừng để người ta cười cho thối mặt.”
⸻
Cùng lúc đó, tại một khách sạn ven đường.
Phong Chỉ vừa tắm nước nóng xong, lên giường đi ngủ.
Cô ngủ rất ngon.
Hoàn toàn không biết rằng có rất nhiều người vì cô mà cả đêm mất ngủ.
Đặc biệt là nhà họ Phong, đã rối loạn thành một nồi cháo.
“Anh cả! Tiểu Chỉ gặp chuyện lớn như vậy, sao anh còn ngủ nổi?”
Phong Cương mơ màng mở mắt:
“Phong Chỉ lại xảy ra chuyện gì?”
Phong Tước lao đến, lật chăn kéo người dậy, lắc bả vai anh mà gào lên:
“Tiểu Chỉ bị một đám lưu manh lừa tới vùng hoang vắng! Bọn chúng nói có tin về mẹ, nhưng hoàn toàn là bịa! Bọn chúng chỉ vì… vì thấy Tiểu Chỉ xinh đẹp nên muốn…”
“Hu hu…”
Phong Tước ngồi sụp xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào đến mức nói không ra hơi:
“Muốn làm chuyện xấu với em ấy…”
“Cái gì?!”
Phong Cương lập tức tỉnh như sáo, bật dậy khỏi giường, tóm lấy cổ áo Phong Tước, nhấc bổng lên:
“Nói rõ cho anh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Tước vừa khóc vừa đưa điện thoại ra, mở một đoạn video đang lan truyền khắp mạng xã hội:
“Anh tự xem đi…”
Trên video.
Một đám lưu manh mặt mũi non choẹt bao vây Phong Chỉ, cười nham nhở:
“Ở đây không có mẹ, chỉ có chồng thôi!”
“Rất nhiều rất nhiều chồng…”
“Rất mạnh rất mạnh luôn…”
Phong Cương xem mà mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt:
“Đám khốn nạn này là ai? Vị trí ở đâu? Tiểu Chỉ bây giờ sao rồi?”
Khi bị bố đón về từ viện tâm thần, anh có xem chút ít chương trình <Thật lòng hay Thử Thách >.
Nhưng lúc ấy tinh thần anh rất yếu, trợ lý dùng tai nghe nghe livestream, lại thêm tiếng xe nên anh nghe không rõ.
Anh chỉ biết Phong Chỉ công khai chuyện Mai Đại là tiểu tam, Phong Tư Nặc là con riêng.
Anh cảm thấy áy náy, nhưng không nghĩ quá nhiều.
Dù gì việc này cũng để bố xử lý, không cần anh lo.
Sau khi về nhà, ban ngày anh đi trị liệu tâm lý, tối thì nghỉ ngơi, cũng không để ý đến tin tức mạng.
Hoàn toàn không biết tối hôm qua, Phong Chỉ đã gặp chuyện kinh hoàng như vậy.
Dù quan hệ giữa anh và Phong Chỉ thế nào.
Phong Chỉ vẫn là em gái ruột của anh.
Không đến lượt đám cặn bã kia chạm vào.
Phong Tước khóc càng thảm:
“Rất nhiều người báo cảnh sát rồi, em cũng báo rồi… cảnh sát đang tìm Tiểu Chỉ…”
“Nhưng… vẫn chưa có tin tức…”
“Đã qua lâu như vậy… em sợ Tiểu Chỉ lành ít dữ nhiều…”
Phong Cương nghe mà mắt đầy tơ máu, sắc mặt dữ tợn như Tu La.
“Anh thề, ai dám làm Tiểu Chỉ bị thương, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”
Anh hất Phong Tước ra, mở điện thoại đã tắt máy, gọi điện:
“Tôi gửi cậu một đoạn video, lập tức tập hợp đội kỹ thuật của công ty, truy ra vị trí trong video và danh tính đám rác rưởi kia!”
“Gọi toàn bộ đội bảo vệ công ty lên xe, sẵn sàng chờ lệnh!”
“Tìm được địa điểm thì lập tức đến đó cứu người!”
“Tra ra được bọn khốn đó là ai, thì liên hệ với chính bọn chúng, người thân, bạn bè, bắt, đánh, nhốt, ép, bằng mọi giá khiến chúng buông tha Tiểu Chỉ!”
“Còn nữa, lập tức đăng thông báo treo thưởng toàn mạng.”
“Một trăm vạn cho bất kỳ ai cung cấp thông tin về Tiểu Chỉ!”
“Thêm một trăm vạn nữa cho ai tìm ra kẻ đứng sau vụ này!”
“Nếu có người cứu được Tiểu Chỉ về, thưởng 100 triệu!”
Tóm lại, ai dám động vào em gái anh, chính là kẻ thù không đội trời chung! Không c.h.ế.t không thôi!