“Phong Chỉ, con điên này! Cô dám cướp đồ của tôi?!”
“Tôi liều …”
Cô ta vốn định nói “tôi liều mạng với cô”
Nhưng chợt nhớ ra: liều nổi không?
Phong Chỉ là người điên đó!
Ra tay không phân biệt đạo lý, danh tiếng, hay hậu quả.
Cô ta đâu thể liều mạng với loại người như vậy?
Nghĩ thế, cô ta liền “hu hu hu, , ” khóc nấc lên, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Nước mắt lã chã.
“Dây chuyền của tôi..."
“Là bố mẹ tặng cho tôi…”
“Hu hu hu…”
Phong Tư Nặc vốn dĩ đã mang vẻ đẹp mong manh yếu đuối, mặt trái xoan nhỏ, da trắng, mắt to, mi cong, giống búp bê sống vậy.
Bây giờ lại vừa khóc vừa run như chú mèo con, đúng là khiến người khác thương xót không thôi.
Đến mức Sa Yến Xuyên nhìn mà tim thắt lại.
“Nặc Nặc, đừng khóc…”
Anh ta ngồi xổm xuống đỡ cô ta dậy:
“Chỉ là một viên kim cương đỏ thôi mà.”
“Mai anh mua cho em cái to hơn.”
“Em không cần…”
Phong Tư Nặc nức nở:
“Đó là quà của bố mẹ em, là viên kim cương quý giá nhất thế gian, em chỉ cần viên đó thôi…”
Đúng là cô ta hoàn toàn có thể mua cái đẹp hơn, đắt hơn.
Nhưng viên này quá hợp gu thẩm mỹ.
Hơn nữa, nó từng là của Phong Chỉ.
Cướp được từ tay con điên ấy, mỗi lần đeo vào là mỗi lần thấy thành tựu.
Bảo buông tay? Nằm mơ!
“Được rồi, anh đi lấy lại cho em.”
Sa Yến Xuyên ngẩng đầu lên.
“Phong Chỉ, trả lại viên kim cương cho Nặc Nặc, nếu không…”
Ơ?
Phong Chỉ đâu?
Anh ta đảo mắt khắp nơi.
Phong Chỉ đã đi bộ ra xa hơn hai chục mét, nhẹ nhàng như đang đi dạo.
Rốt cuộc… nãy giờ anh ta diễn cảnh “so deep” với Phong Tư Nặc, mà con điên kia còn không thèm liếc lấy một cái?
Đúng là bẽ mặt thật sự!
“Người đâu! Cản cô ta lại!”
“Lấy lại viên kim cương, đừng để cô ta rời khỏi đây!”
Lập tức, mười mấy vệ sĩ vây quanh, chắn đường Phong Chỉ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Phong Chỉ nghiêm túc nhìn họ:
“Chặn đường người khác… là sẽ bị đánh đó.”
Điên thật rồi!
Mọi người cùng nghĩ:
Cô ta tưởng mình là hoàng đế chắc? Muốn làm gì thì làm?
Phong Tư Nặc nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng vô cùng hả hê.
Hôm nay nhà họ Sa thuê đội an ninh danh tiếng nhất cả nước, chỉ riêng nhân viên vệ sĩ đã hơn cả trăm người.
Mười mấy tên đang chặn Phong Chỉ chỉ là một phần nhỏ.
Cô ta có thể một chọi mười sao? Mơ đi!
Phong Chỉ không nói gì thêm, chỉ thò tay vào túi xách.
Không khí căng như dây đàn. Một trận bão tố sắp bùng nổ.
Ngay khoảnh khắc đó, phía sau hàng vệ sĩ, một giọng nói lười biếng, quyến rũ, pha chút ngông nghênh nhưng áp lực tràn trề vang lên:
“Tránh ra, đừng chắn đường bổn thiếu gia.”
Tất cả mọi người sững lại.
Tên nào to gan vậy?
Dám ngông cuồng như thế trước cổng nhà họ Sa?
Nhưng khi nhìn theo tiếng nói.
Toàn trường… c.h.ế.t lặng.
Người đó là ai vậy?
Siêu mẫu hả?
Tuy anh đeo kính râm cực to, che gần hết gương mặt, nhưng đường nét khuôn mặt, sống mũi, cằm, môi và làn da trắng mịn đến mức tỏa sáng… không chê được điểm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn cả chiều cao, đôi chân dài, khí chất kia nữa, đúng là đỉnh của chóp.
Trong số các nam nghệ sĩ và thiếu gia có mặt tại đó, thật sự không ai có vóc dáng hay khí chất vượt qua được anh.
Không biết vì sao, ngay khi vừa nhìn thấy người đàn ông đeo kính đen ấy, Sa Yến Xuyên đã cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Không chút suy nghĩ liền quát lên:
“Anh là ai?”
“Đến nhà họ Sa làm gì?”
Người đàn ông đeo kính đen không để ý đến anh ta, trực tiếp giơ chân đá về phía vệ sĩ trước mặt.
Vệ sĩ nghiêng người tránh né.
Ai ngờ người đàn ông kính đen đã đoán trước động tác đó, cú đá ấy chỉ là hư chiêu. Khi vệ sĩ vừa động, cú đá cũng lập tức đổi hướng, không lệch chút nào, đá trúng ngay đầu gối của anh ta.
“Rắc!”
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương gãy.
Không khỏi kinh hãi trong lòng, chân mạnh thật!
Những vệ sĩ đó ai cũng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng là qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Vậy mà người mẫu kính đen chỉ dùng một cú đá đã đánh gãy đầu gối của đối phương, quả thật… quá hung hãn.
Không cần Sa Yến Xuyên ra lệnh, những vệ sĩ khác liền đồng loạt xông tới…
Chưa đầy năm phút, hơn chục vệ sĩ đều nằm la liệt dưới đất, không một ai bò dậy nổi.
Còn người đàn ông kính đen vẫn đứng vững như núi, không chút thương tích.
Lại có thêm đợt vệ sĩ tràn ra.
Sa Yến Xuyên ra lệnh: “Báo cảnh sát! Mau lập tức bắt…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông kính đen đã như u linh hiện lên bên cạnh anh ta, nòng s.ú.n.g chĩa thẳng vào trán hắn.
Sa Yến Xuyên toát mồ hôi lạnh: “Anh… anh muốn làm gì?”
Người đàn ông kính đen lạnh nhạt nói: “Quỳ xuống, học chó sủa.”
Sa Yến Xuyên nghiến răng: “Đừng hòng…”
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Người đàn ông bắt đầu đếm.
Sa Yến Xuyên: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng…”
“Đoàng!”
“A! Cứu mạng! Tôi không muốn chết…”
Sa Yến Xuyên nhắm nghiền mắt, thét lên thảm thiết.
Toàn trường lập tức im bặt.
Sa Yến Xuyên: “…”
Chuyện gì vậy?
Anh ta… dường như vẫn còn sống?
Thế là anh ta lén hé một con mắt.
Người đàn ông kính đen vẫn đứng bên cạnh anh ta.
Nòng s.ú.n.g vẫn chĩa vào trán anh ta.
Lúc này anh tamới nhận ra, tiếng “đoàng” vừa nãy chỉ là tiếng người đàn ông đó giả vờ phát ra, không phải tiếng s.ú.n.g thật.
“Quỳ không?”
“Không quỳ thì lần sau là thật đấy.”
Giọng của người đàn ông cực kỳ lạnh lẽo.
Dù cách một cặp kính đen, Sa Yến Xuyên vẫn cảm nhận được sát khí toát ra từ phía sau cặp kính đó.
Anh ta không dám đánh cược…
Một khi thua, anh takhông chỉ mất mạng, mà còn mất luôn khối tài sản hàng trăm tỷ của nhà họ Sa cùng với vinh hoa phú quý đang có.
“Tôi… tôi quỳ…”
Sa Yến Xuyên nghiến răng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Dù sao thì anh ta cũng còn rất nhiều cơ hội để xử lý tên khốn này.
Người đàn ông đá anh ta một cú: “Học chó sủa đi.”
Sa Yến Xuyên cố nén nhục nhã: “Gâu~~~”
Người đàn ông kính đen: “Chưa giống, sủa thêm hai tiếng nữa.”
Lúc này đội trưởng vệ sĩ mở miệng: “Thưa ngài, ngài bình tĩnh một chút. Có rất nhiều người đang ở đây, nếu ngài nổ s.ú.n.g g.i.ế.c người, sẽ không thoát được đâu. Nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng, chúng ta có thể thương lượng.”
Người đàn ông lạnh giọng: “Anh là cái thá gì, cũng xứng đàm phán với tôi?”
Đội trưởng vệ sĩ bị nghẹn họng, định nói là họ đã gọi cảnh sát rồi, hiện tại cảnh sát đang trên đường đến.
Lúc này, quản gia vừa chạy đến liền dè dặt lên tiếng: “Xin hỏi… ngài là… Đại thiếu gia phải không?”
Đại thiếu gia?
Bốn phía lập tức vang lên một tràng hít khí lạnh.
Sa Yến Xuyên càng sững sờ, đồng tử co rút, thất thanh kêu lên:
“Anh là Sa Tuyệt?”
“Anh từ nhà giam đảo hoang trở về rồi?”
Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng nhiều, huyên náo không ngừng:
“Sa Tuyệt? Chính là đại thiếu gia nhà họ Sa từng bị tù vì tội g.i.ế.c người đó hả?”
“Bao nhiêu năm không có tin tức gì, ai cũng tưởng anh ta đã c.h.ế.t rồi…”
“Nghe nói anh ta bị giam ở một nhà tù đảo hoang nguy hiểm nhất Đông Á, nơi đó chưa từng có phạm nhân nào sống sót trở ra, mà anh ta lại sống đến giờ?”
“Nghe nói khi bị tống giam anh ta mới chỉ 14 tuổi, làm sao sống nổi chứ…”
“Chắc là giả mạo rồi?”
“Tôi cũng thấy vậy, mười năm rồi, ai từng gặp anh ta đâu…”
“Khối tài sản khổng lồ của nhà họ Sa như vậy, ai mà chẳng thèm khát?”
…
Sa Tuyệt lại đá Sa Yến Xuyên một cú:
“Tôi không thích có quá nhiều người ồn ào trong nhà tôi.”
“Mau bảo bọn họ cút hết đi, không thì tôi nổ s.ú.n.g b.ắ.n vỡ đầu cậu.”