Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 21







Phong Chỉ không đáp lại gì cả.



Nhưng ai cũng nhìn ra được, cô căn bản không thèm để tâm đến lời của Phong Tư Nặc.



Phong Tư Nặc chỉ chờ ba giây rồi nhanh chóng nói tiếp:



“Đài truyền hình Minh Thành có một chương trình tạp kỹ cực kỳ nổi tiếng, tên là ‘Trò chơi của kẻ dũng cảm: Nói thật hay thử thách.”



“Điểm đặc biệt của chương trình này là tổ sản xuất sẽ xác minh xem lời nói thật của khách mời có đúng sự thật hay không.”



“Nếu khách không muốn trả lời câu hỏi thật lòng, thì có thể chọn thử thách mạo hiểm.”



Nói đến đây, cô ta bày ra vẻ chân thành:



“Chị, nếu chị và Sa Tuyệt cùng tham gia chương trình này, chị sẽ có cơ hội hiểu rõ Sa Tuyệt một cách dễ dàng.”



“Nếu anh ấy chọn nói thật, chị sẽ biết anh ấy có nói dối hay không, biết được trong lòng anh ấy nghĩ gì.”



“Nếu anh ấy chọn thử thách, chị sẽ thấy được anh ấy có dũng khí, có trách nhiệm hay không.”



“Cách này chẳng phải đơn giản và hiệu quả hơn so với việc chị phải tự mình dò xét, tìm hiểu sao?”



Đám người hầu suýt nữa thì vỗ tay.



Không hổ là nhị tiểu thư!



Cái ý tưởng này đúng là quá xuất sắc.



Họ cũng mê c.h.ế.t cái show đó rồi.



Nhất là một người như đại tiểu thư điên mà lên sóng thì đúng là… tạo drama đến “chết toàn bộ mạng xã hội”.



Phong lão phu nhân và Mai Đại cũng lộ vẻ tán thưởng.



Đứa nhỏ này đúng là thông minh, phản ứng nhanh.



Với tính cách của Phong Chỉ… có lẽ sẽ đồng ý?



Ai ngờ Phong Chỉ không buồn nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng:



“Không cần.”



“Tôi sẽ tự tìm hiểu Sa Tuyệt, không cần lên truyền hình.”



Cô từng xem Trò chơi của kẻ dũng cảm: Nói thật hay thử thách.



Các bệnh nhân trong viện tâm thần cực kỳ yêu thích chương trình đó.



Mỗi tối thứ Bảy, phòng sinh hoạt của bệnh viện đều chật kín bác sĩ và bệnh nhân, vừa xem vừa cười, vừa náo loạn, náo nhiệt không tả được.



Nhưng cô thì thấy chương trình đó… ngốc hết biết.



Câu hỏi thì ngu ngốc, trò chơi thì đơn giản.



Chẳng có tí thách thức nào cả.



Bất kỳ bệnh nhân nào trong viện cô mà đi thi chắc chắn cũng giành được giải thưởng.



Cô tuyệt đối không muốn đi tham gia trò ngu ngốc đó.



Nụ cười trên mặt Phong Tư Nặc đông cứng lại.



Con đàn bà c.h.ế.t tiệt này… đúng là cố chấp đến điên rồ!



Muốn đ.ấ.m quá đi mất!



Mai Đại dịu dàng lên tiếng:



“Tiểu Chỉ à, để hiểu một người thật sự không dễ, cần rất nhiều thời gian tiếp xúc, quan sát…”



“Nhưng nếu con tham gia chương trình, chỉ cần hơn hai tiếng là đủ hiểu cơ bản về người ta, vừa tiết kiệm thời gian, lại dễ dàng…”



Còn chưa nói hết.



Phong Chỉ đã quay sang Phong Mang:



“Tôi muốn đi gặp Sa Tuyệt ngay bây giờ.”



“Sau khi hủy hôn, ông sẽ phải nói cho tôi biết lời nhắn của mẹ.”



“Nếu không, tôi sẽ thay mẹ trừng phạt ông.”



Nói xong, cô quay người lên lầu.



Mọi người lần nữa c.h.ế.t lặng.



Nghe thử xem… cô ta vừa nói gì?



Thay mẹ trừng phạt… tiên sinh?



Quả thật là điên đến tận trời!



Mặt Phong Mang đen kịt lại, ngồi phịch xuống ghế, không ngừng rót trà uống, hồi lâu không nói được một lời.

Hạt Dẻ Rang Đường



Không ai dám mở miệng.



Mãi đến khi mười mấy phút sau, Phong Chỉ thay đồ xong, từ trên lầu đi xuống, lướt ngang qua đám người như thể bọn họ không tồn tại, rời khỏi nhà, họ mới dám cất tiếng.



Phong lão phu nhân: “Đầu gối ta lại đau rồi, phải đi uống thuốc thôi.”



Phong Tư Nặc: “Chị đốt hết quần áo túi xách của con, con phải đi mua đồ mới. Bố mẹ, tạm biệt.”



Mai Đại: “Mấy hôm nay anh nghỉ không tốt, để em xuống bếp nấu cháo đậu xanh cho anh nhé.”



Trong phòng khách chỉ còn lại mình Phong Mang.



Ông ta đưa tay sờ lên vết sẹo nhỏ trên mặt, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn.



Nếu đến Phong Chỉ mà ông còn không trị được, thì làm sao trị nổi cái nhà họ Phong to lớn này? Làm sao lèo lái được cả Tập đoàn Phong thị?



Hiện tại, Phong Cương đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.



Tập đoàn Phong thị tạm thời… không ai làm chủ.



Sau khi xử lý xong chuyện khẩn cấp ở công ty và đưa được Phong Cương ra khỏi viện tâm thần, Phong Mang nhất định sẽ dạy dỗ lại con gái bất hiếu Phong Chỉ kia.



Cùng lúc đó.



Phong Chỉ lái siêu xe của nhà họ Phong, lao như tên b.ắ.n đến nhà họ Sa, tuyên bố muốn gặp Sa Tuyệt.



Nhưng rất tiếc.



Sa Tuyệt đã ra ngoài, có thể phải hai ba ngày nữa mới về.



“Phong Tiểu thư, tôi nói thật đấy, tuyệt đối không dám qua loa với cô.”



Người bảo vệ canh cổng cẩn thận giải thích:



“Mẹ của đại thiếu gia bị bệnh nặng từ mười năm trước, vẫn đang dưỡng bệnh ở một hòn đảo phía Nam. Sáng nay thiếu gia đã đi thăm rồi.”



“Không tin cô có thể xem camera an ninh.”



Phong Chỉ thấy trong đoạn video giám sát, một người đàn ông trông khá bảnh bao leo lên trực thăng rời đi từ sáng sớm.



Cô không chất vấn người trong video có đúng là Sa Tuyệt không.



Chỉ hỏi:



“Mẹ của Sa Tuyệt mắc bệnh gì?”



“Hình như là u não, thường xuyên hôn mê, mười năm nay chưa từng xuất hiện trước công chúng.”, Bảo vệ đáp.



“Bệnh mười năm rồi mà vẫn chưa chữa khỏi?”, Phong Chỉ hỏi tiếp.



“Tôi không rõ tình trạng cụ thể của phu nhân cũ, chỉ nghe nói khối u rất to, không bác sĩ nào dám phẫu thuật.”



“Sao anh lại gọi mẹ của Sa Tuyệt là ‘phu nhân cũ?”, Phong Chỉ nhíu mày.



“Mười năm trước, tiên sinh đã ly hôn với mẹ của đại thiếu gia.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Chỉ gật đầu:



“Tôi không còn gì để hỏi nữa, tạm biệt.”



Nói xong, cô quay người rời đi.



Ngay cả cửa lớn nhà họ Sa cũng không bước vào.



Bảo vệ thì thầm:



“Mọi người đều đồn đại Phong Tiểu thư bị điên, thích đánh người, nhưng tôi thấy cô ấy rất lễ phép mà.”



Trên đường lái xe, Phong Chỉ vừa nghĩ:



“Đợi Sa Tuyệt về, mình sẽ hỏi kỹ về bệnh tình của mẹ anh ấy, xem có giúp được gì không…”



“Mẹ từng dạy, người ta giúp mình, mình cũng nên giúp lại người ta.”



“Mười năm trước Sa Tuyệt đã cứu mình, nếu bây giờ mình có thể cứu mẹ anh ấy thì tốt biết bao…”



Cô lái ngang qua một tiệm thuốc bắc.



Mùi thuốc đông y nồng đậm lan tới, xộc thẳng vào mũi.



Cô theo phản xạ hít một hơi, rồi bật thốt lên:



“Ồ?”



“Mùi nhân sâm rừng trăm năm?”



“Ở đây lại có nhân sâm rừng trăm năm thật sao?”



Cô lập tức đỗ xe ven đường, bước vào tiệm thuốc vắng tanh không một khách.



Người thanh niên đứng sau quầy đang pha trà.



Cô nói thẳng:



“Tôi muốn mua nhân sâm rừng trăm năm của tiệm anh.”



Anh nhân viên vừa ngẩng đầu đã thấy một “tiên nữ” giáng trần, đôi mắt lập tức sáng rực, tinh thần phấn chấn hẳn lên.



Nghe cô nói muốn mua nhân sâm rừng trăm năm, anh càng kinh ngạc hơn:



“Sao cô biết chỗ chúng tôi có nhân sâm rừng trăm năm?”



Tiệm thuốc bắc lâu năm thế này, chỉ có khách quen hoặc đại phu mới biết trong tiệm có hàng quý. Họ vốn chỉ hợp tác với người trong nghề hoặc phòng khám đông y, khách thường đâu để mắt tới.



Phong Chỉ chỉ vào mũi mình:



“Tôi ngửi thấy.”



“Ngửi thấy?”, Anh chàng sửng sốt hơn nữa, “Cô chỉ ngửi mà biết trong tiệm có nhân sâm rừng trăm năm?”



Chỉ là anh cắt một lát mỏng nhân sâm pha trà…



Thế mà cô cũng nhận ra?



Cái mũi này, cái năng lực này…



Tuyệt thật.



Phong Chỉ gật đầu:



“Ừ. Y thuật Đông y của tôi rất giỏi.”



Anh nhân viên: “……”



Cô gái này nhìn không quá 20 tuổi mà dám nói mình giỏi y thuật?



Chỉ còn biết giơ ngón cái:



“Ngầu thật.”



“Bố tôi, cũng là ông chủ tiệm, nói rằng, nhân sâm rừng ở đây chỉ bán cho người biết nhìn hàng và là người trong nước.”



Anh đi đến một góc, kéo ngăn kéo ra, lấy một chiếc hộp gỗ, mở ra:



“Đây là nhân sâm rừng trăm năm thật sự, chỉ còn 42 gram thôi.”



“Cô biết nhìn hàng như vậy, tôi để giá thấp nhất, hai trăm vạn.”



Phong Chỉ móc điện thoại ra, kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng.



Sau đó… thở dài một hơi thật dài.



Tài khoản của cô chỉ còn hơn ba vạn.



Giờ phải đi đâu kiếm được hai trăm vạn đây?



Cô hoàn toàn không cảm thấy hai trăm vạn là đắt.

Chẳng qua trước nay cô luôn sống trong viện tâm thần, ăn, ở, mặc đều được lo đầy đủ.

Thiếu gì chỉ cần mở miệng nói với viện, cơ bản đều được đáp ứng.



Cô chưa từng thiếu tiền, nên cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm tiền.



Số tiền trong thẻ là mấy đồng lẻ cô tiện tay kiếm được khi còn ở viện.



Tất nhiên, nhà họ Phong rất giàu.

Cô hoàn toàn có thể mở miệng xin tiền.



Nhưng mẹ đã từng nói:



“Một người đã trưởng thành, lại không đi học, thì phải biết tự lực cánh sinh, không được dựa dẫm vào gia đình hay người khác.”



Cô đã 20 tuổi rồi, không đi học, thì nhất định phải tự kiếm tiền.



Anh nhân viên quan sát biểu cảm của cô, hỏi thử:



“Cô gái, cô thật sự muốn mua nhân sâm rừng này sao?”



Phong Chỉ suy nghĩ một lát:



“Tôi có thể đặt cọc trước không? Giữ sâm lại cho tôi.”



“Đợi tôi gom đủ hai trăm vạn, sẽ quay lại lấy.”



Anh nhân viên rất sảng khoái:



“Được chứ.”



“Chúng tôi có thể giữ giùm cô trong vòng một tháng.”



“Trong thời gian đó, bất kỳ lúc nào cô quay lại cũng có thể lấy hàng.”



Phong Chỉ gật đầu, đặt cọc ngay ba vạn, ký biên lai mua bán, cầm lấy một liên hóa đơn của mình, rời khỏi tiệm thuốc.



Trên đường về.



Cô cứ mãi nghĩ:

Làm cách nào để có thể vừa nhanh vừa nhàn mà kiếm được hai trăm vạn?



Việc phạm pháp? Không làm.



Việc bản thân không thích? Tuyệt đối không làm.



Việc mệt nhọc cực khổ? Thà đói c.h.ế.t cũng không làm.



Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ còn cách dựng sạp khám bệnh.



Nhưng cô lại không có giấy phép hành nghề…



Haiz, thật đau đầu.



Khi về đến nhà họ Phong, trời đã tối đen.



Phong Mang, Phong Tư Nặc… hình như đều không có nhà.



Chỉ có bốn bảo vệ và vài người giúp việc đang ngồi dưới gốc cây lớn trong sân sau chơi mạt chược.



Phong Chỉ khoanh tay sau lưng đi tới, đứng xem một lát, rồi bỗng nhiên bật ra một câu:



“Có công việc nào kiếm tiền nhanh, nhẹ nhàng, mà lại giàu không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com