Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười
“Là người nhà hắn bỏ tiền sao?” – viên quản ngục lai Tây tò mò hỏi.
Người đồng nghiệp lắc đầu:
“Ai mà biết, tiền không vào túi tôi thì tao quan tâm làm gì?”
“Nhưng dù thế nào đi nữa, tự ý thả người thì cũng không đúng quy định mà?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Quy định?” – đồng nghiệp bật cười lớn:
“Ở cái nơi quỷ quái này mà cũng nói đến quy định à?”
“Có tiền, có quyền chính là quy định!”
“Có tiền có quyền là quy định?”
Quản ngục lặp lại, lẩm bẩm:
“Nghe… có lý đấy.”
“Vù vù vù…”
Tiếng cánh quạt trực thăng vang vọng.
Cả hai lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên bãi đất trống ngoài cổng nhà tù, một chiếc trực thăng đang rồ máy chuẩn bị cất cánh.
Qua cửa kính cabin, họ thấy bốn người, Sa Tuyệt, hai cậu tù nhân trẻ, và một người đang ngồi ở ghế lái.
Nhưng,
Người ngồi điều khiển không phải phi công… mà là chính Sa Tuyệt!
“Hắn còn biết lái trực thăng à?” – viên quản ngục kinh ngạc.
“Biết chứ.” – đồng nghiệp thở dài, ánh mắt như nhìn một hiện tượng thần bí:
“Hắn bị nhốt vào đây khi mới 14 tuổi, ai mà biết làm sao học được lái máy bay.”
“Nghe nói có lần hắn ngồi trực thăng đến phẫu thuật cho mấy ông nhà giàu.”
“Phẫu thuật?” – viên quản ngục há hốc mồm, đầu óc đầy dấu hỏi.
“Hắn biết phẫu thuật luôn?”
“Phải.” – người kia lẩm bẩm, như nói với chính mình.
“Tên đó… không biết là thần hay là quỷ, chuyện gì cũng biết.”
“Rất nhiều người giàu phải cầu xin hắn ra tay phẫu thuật.”
“Bao nhiêu tiền cũng đồng ý chi.”
“Nếu hắn muốn, đã có thể rời khỏi đây từ lâu rồi.”
“Nhưng không hiểu sao… hắn cứ ở mãi không chịu đi.”
“Không thể nào…” – viên quản ngục lắc đầu liên tục, “Trên đời sao lại có tù nhân như vậy?”
“Chứ cái chốn quỷ quái này, nếu tôi là tù nhân, ba ngày tôi đã phát điên rồi…”
Người đồng nghiệp liếc hắn:
“Cho nên, nếu hắn c.h.ế.t rồi…”
“Tất cả chúng ta đều phải chôn cùng.”
“Thật là… không cam lòng…” – quản ngục lẩm bẩm,
“Nhưng… tinh hoàn của tôi… đã không còn rồi…”
“Chuyện thường thôi.” – người kia nhún vai.
“Trên đảo này, đàn ông mất ‘trứng’ nhiều như cơm bữa.”
“Tự trách mình ngu đi, đến nơi thế này còn không tìm hiểu kỹ, thấy trai đẹp là động tay động chân.”
“Không nghĩ xem, một người đẹp như thế mà còn sống tới bây giờ, làm sao mà không có bản lĩnh?”
Quản ngục: “……”
“Nghe đây, ”
“Sa Tuyệt vào tù khi mới 14 tuổi, đẹp đến mức… hầy… gái đứng đầu khu đèn đỏ còn kém hắn.”
“Tù nhân trong đây thấy hắn, không động lòng mới lạ.”
“Biết hắn giữ được… m.ô.n.g thế nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên đồng nghiệp cười cợt, ánh mắt vừa bẩn thỉu vừa hiếu kỳ.
Quản ngục, vẫn chưa hết cay vì bị ‘mất hàng’, buồn bã hỏi:
“Giữ thế nào?”
“Lúc tù nhân mới vào, phải cởi sạch đồ, cạo đầu, tắm rửa, để phòng mang theo vật nguy hiểm.”
“Nhưng ai mà nghĩ nổi, ”
“Hắn lại bẻ cong dây thép, nhét giữa kẽ ngón chân, lén mang vào.”
“Một thằng nhóc mới 14 tuổi, trắng trẻo xinh xắn như vậy, ai nghi hắn mưu mô chứ?”
“Ai mà kiểm tra kẽ chân?”
“Thế là hắn mang được dây thép vào tù.”
“Đêm đầu tiên, có hơn chục tên tù vây lấy hắn.”
“Mày biết rồi đấy.”
“Hắn khóc lóc nói sợ hãi, năn nỉ tụi nó vào từng đứa một, đừng để ai thấy.”
“Vậy là bọn chúng kéo hắn vào nhà vệ sinh, lần lượt từng đứa một…”
Nói đến đây, đồng nghiệp khẽ rùng mình, mặt mày tái mét:
“Thật kinh khủng…”
“Hắn đã dùng dây thép xoắn lại, trong lúc bọn kia mất cảnh giác, đ.â.m thẳng vào cổ họng,
đến nỗi không kịp kêu một tiếng.”
“Sau đó, hắn lấy thắt lưng, quần áo, d.a.o từ xác nạn nhân… g.i.ế.c từng đứa một.”
“Trước khi giết, hắn còn bắt đối phương gọi đứa tiếp theo vào…”
“Nguyên cả một đêm…”
“Trong nhà vệ sinh vang vọng tiếng rên rỉ của hắn và mấy tên tù.”
“Ai cũng tưởng là đang… ‘vui vẻ’.”
“Ai mà ngờ được, bên trong lại là một lò mổ…”
“Hắn giống như một gã đồ tể cáo già, bày ra cái bẫy tinh vi, dụ từng tên háo sắc bước vào nơi c.h.ế.t chóc.”
“Một đứa vào, g.i.ế.c một đứa…”
“Giết xong, hắn… nằm ngủ trong nhà vệ sinh.”
“Sáng hôm sau, lính gác mở cửa, bị dọa cho phát khiếp…”
“Bên trong m.á.u chảy thành sông, xác chất đầy cả buồng vệ sinh…”
“Còn hắn thì nằm ngủ ngon lành giữa đống xác.”
“Thấy có người bước vào, hắn còn… mỉm cười.”
Nói tới đây, hắn vỗ vỗ ngực:
“Tao suýt c.h.ế.t vì sợ.”
“Đúng vậy, người đầu tiên mở cửa hôm đó chính là tao.”
Viên quản ngục lai Tây nghe đến toát mồ hôi lạnh, theo phản xạ khép chặt hai chân:
“Nhưng mà… lúc đó Sa Tuyệt mới có 14 tuổi mà! Sao nhà tù không g.i.ế.c hắn luôn đi?”
Đồng nghiệp nhún vai:
“Bởi vì người bỏ cả đống tiền để nhốt hắn vào đây, không cho phép hắn chết.”
“Cho nên, anh bạn à, may mà nãy mày chưa làm chuyện ngu ngốc.”
“Tôi hiểu rồi…” – tên quản ngục cúi đầu, mặt mũi ủ rũ:
“May là anh ngăn tôi lại…”
Lời vừa dứt, tiếng động cơ trực thăng vang ầm trên đầu, lẫn bên trong là một tiếng “đoàng” đầy sát khí.
Trên n.g.ự.c tên quản ngục bất ngờ nở bung ra một đóa máu.
Hắn trợn trừng mắt, hai tay ôm lấy ngực, chậm rãi tựa lưng vào tường rồi đổ xuống.
Giây cuối cùng trước khi lìa đời,
Hắn thấy rõ khuôn mặt điển trai, lạnh như băng của Sa Tuyệt trên trực thăng…
Cùng với… họng s.ú.n.g đen ngòm đang nhắm thẳng vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com