Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 49







Phong Tư Nặc không hề biết, toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô và Phong Chỉ… đã bị phát trực tiếp.



Và hàng trăm nghìn người trong livestream của Phong Chỉ đều nghe thấy hết.



Rồi thì, bình luận bùng nổ, livestream nổ tung.



“Cái quỷ gì thế này?! Mỗi lần vào livestream của ‘Phong tiên nữ’ đều có thể gây suy tim, tôi mới 23 tuổi mà sắp đột tử rồi!”



“Không được đi! Tuy hôm qua cô ấy may mắn thoát chết, nhưng hôm nay chưa chắc còn cơ hội đâu!”



“Rõ ràng là một cái bẫy! Không thể mắc lừa được!”



“BÁO CẢNH SÁT! BÁO CẢNH SÁT MAU!!”



“Nhưng trong cuộc gọi có nói, nếu báo cảnh sát, anh ba của cô ấy sẽ ‘biến mất’ luôn…”



“Khốn kiếp! Bây giờ cả đám chúng ta đều nghe được đoạn hội thoại rồi, tụi bắt cóc chắc chắn sẽ xuống tay… Anh ba ‘Phong tiên nữ’ nguy rồi!”



“Lại là Phong Tư Nặc? Nhất định có vấn đề! Cô ta không sạch sẽ chút nào!”



Mọi người còn đang bàn tán sôi nổi thì… livestream đột ngột tắt.



Phong Chỉ… đã tắt sóng.



Mười mấy vạn khán giả bùng nổ:



“Cô ấy… cô ấy sẽ không thực sự đi gặp bọn bắt cóc chứ?!”



Cô thật sự đi rồi.



Trong đoạn video mà Phong Tư Nặc gửi cho cô, có một ô cửa kính, phản chiếu rõ những tòa kiến trúc có phong cách đặc biệt.



Phong Chỉ mở máy tính, tra nhanh đặc điểm các tòa nhà đó, kết hợp hướng phản chiếu của kính, ánh sáng, bố cục…



Chỉ mất 6–7 phút, cô đã xác định được vị trí.



Nhanh hơn nhiều so với dự tính của bố Hạo ca.



Cộng thêm trời khuya, đường vắng, chỉ mất hơn 30 phút, cô đã đến gần địa điểm chỉ định.



Bố Hạo ca kinh ngạc:



“Con nhóc này đến nhanh thật. Nó sẽ không báo cảnh sát hay dẫn người theo đấy chứ?”



Thuộc hạ báo lại:



“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát quanh đây, không phát hiện ai khác ngoài cô ta.”



“Chắc chắn là đi một mình.”



Bố Hạo ca trầm giọng:



“Tiếp tục giám sát. Thấy gì bất thường thì rút ngay!”



Vài phút sau.



Phong Chỉ đẩy một cánh cửa.



Phía sau cánh cửa, trống rỗng.



Chỉ có trên tường ghi vài dòng chữ tươi mới:



“Tắt điện thoại, đặt điện thoại ở đây.”



“Sau đó đi thang bộ xuống, ra cửa sau, đến phòng 1209 ở tòa nhà bên cạnh.”



5–6 phút sau.



Phong Chỉ xuất hiện trước cửa 1209.

Hạt Dẻ Rang Đường



Cô bình tĩnh đẩy cửa bước vào.



Bên trong rất rộng, hơn một trăm mét vuông.



Ánh sáng mờ mịt, chỉ có một tia đèn chiếu thẳng vào giữa phòng, nơi Phong Tước bị trói lại.



Cô nhìn quanh một vòng.



Ngoài Phong Tước, còn có 11 người khác.



Phong Tước nằm sấp, tay chân bị trói, miệng bị nhét khăn.



Thấy cô bước vào, anh ra sức “ư ử” cầu xin đừng đến, ánh mắt như muốn hét lên:

“Chạy đi!”



Phong Chỉ chỉ liếc nhìn một cái, rồi chuyển ánh mắt sang người đàn ông duy nhất đang ngồi, bố của Hạo ca.



“Tôi đến rồi.”



“Tôi muốn đưa anh ba của tôi đi.”



Người đàn ông cười nhạt:



“Cô bé đừng nóng. Trả lời tôi một câu hỏi đã.”

“Trả lời đúng, tôi sẽ để cô và anh trai cô rời khỏi đây.”



Phong Chỉ hai tay giấu sau lưng, im lặng chờ ông ta hỏi.



“Tôi là bố của Vương Hạo Thiên.”

“Cô nói xem, ai đã đánh con trai tôi ra nông nỗi này?”



Phong Chỉ trả lời bình tĩnh:

“Tôi không biết Vương Hạo Thiên là ai.”



Bố Hạo ca: “…”



“… Chính là cái tên hôm qua bị đánh trong nhà kho ở khu Thanh Hồ Loan, cô gọi là Hạo ca đó.”



“À, thì ra là hắn.”

“Tôi không biết ai đánh hắn như vậy, nhưng chắc chắn không phải tôi.”



Chỉ cần cô tin chắc rằng mình đang nói thật, thì đó không phải là nói dối.



Bố Hạo ca nhìn cô từ đầu đến chân, bất giác mỉm cười:



“Nhìn cô không có chút sợ hãi nào.”



Phong Chỉ ngơ ngác:



“Tôi phải sợ cái gì?”



Bố Vương chậm rãi rít một hơi xì gà Cuba, phun ra làn khói trắng lạnh lùng:



“Giờ là hơn 1 giờ sáng. Một cô nhóc như cô, lại dám một mình đến nơi kín như bưng, đầy đàn ông như thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Cô đã nghĩ đến… điều gì có thể xảy ra chưa?”



Phong Chỉ đáp rất thật thà:



“Tôi chưa nghĩ đến.”



Cả phòng lập tức nổ tung trong một tràng cười giễu cợt.



“Con nhóc này đúng là có vấn đề… Bảo sao mới ra khỏi viện tâm thần.”



“Có câu gì ấy nhỉ? Vô tri giả vô úy?”



“Xinh xắn, ngây thơ thế này… chắc là do lấy nhan sắc đổi trí não…”



Bố Vương vắt chân, nhả khói, cười khinh miệt:



“Tôi chỉ có một đứa con là Vương Hạo Thiên. Nó chịu bao nhiêu khổ, tôi sẽ khiến kẻ hại nó phải trả gấp đôi.”



“Giờ nó còn hôn mê, những đứa khác cũng đang điều trị, có cảnh sát theo dõi.”



“Tôi không moi ra được ai là thủ phạm.”



“Chỉ có thể hỏi cô.”



“Nếu cô không nói ra được ai làm, thì tôi mặc định là cô.”



“Sau đó tiêm thuốc cho cô và anh trai cô, biến cả hai thành đồ ngốc.”



“Để các người vĩnh viễn không thể nhớ được chuyện đêm nay, cảnh sát hỏi cũng vô ích.”



Phong Chỉ bình thản lấy từ trong túi xách ra một cuốn sách,<Luật hình sự>.



Cô lật đúng trang, rồi đọc lớn, rõ ràng, từng chữ:



“Điều 239 Bộ luật Hình sự: Ai vì mục đích tống tiền mà bắt cóc người khác, hoặc bắt làm con tin, sẽ bị phạt tù từ 10 năm đến tù chung thân hoặc tử hình, kèm theo phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.”



“Nếu cố ý gây thương tích dẫn đến thương tật nặng hoặc tử vong, thì bị tử hình hoặc tù chung thân.”



“Ông bắt cóc anh ba tôi, lại còn đánh anh ấy bị thương. Nhẹ thì 10 năm, nặng thì tử hình.”



Cả căn phòng cứng đờ.



Đám đàn em mở to mắt:



“……”



“Cô gái này… bệnh nặng thật…”



Đến cả Bố Vương cũng phải nghẹn lời:

“Cô đang ám chỉ tôi nên g.i.ế.c luôn cô và anh trai, rồi thủ tiêu xác?”



Phong Chỉ nghiêm túc gật đầu:



“Giết người bắt cóc bị tử hình đấy. Ông muốn c.h.ế.t thật sao?”



Bố Vương: “…”



Toàn bộ căn phòng: “…”



Giờ thì ông ta đã chắc chắn:



“Con nhỏ này đúng là điên. Không thể moi ra được gì từ mồm nó.”



“Vậy thì… đành để cô và anh trai cô trả giá thay cho con tôi.”



Phong Chỉ nghiêm mặt:



“Tôi không điên. Ông mới là người có vấn đề.”

“Chỉ người có bệnh mới dám khiêu chiến pháp luật, đi bắt cóc người khác.”



Toàn bộ căn phòng: “……”



Bố Vương: “……”



Bố Vương phất tay:



“Tiêm.”



Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang bước lên, cầm theo một ống tiêm lớn.

Gã bước vào vùng sáng, nhìn sang Phong Tước rồi nhìn Phong Chỉ.



Tiêm ai trước?



Phong Tước ra sức giãy dụa, miệng bị nhét vải chỉ có thể “ư ử”, ánh mắt đỏ ngầu.



Anh vừa giận vừa sợ, nhưng lực bất tòng tâm, không cứu được em gái, cũng không cứu được chính mình.



Phong Chỉ cất cuốn<Luật hình sự>vào túi, nhìn thẳng vào Bố Vương:



“Anh ba tôi bị thương rồi. Ông có thể cởi trói cho anh ấy trước được không?”



Bố Vương hừ lạnh, phất tay:



“Cởi ra.”



Phong Tước vừa được thả, lập tức vùng dậy:



“Tiểu Chỉ! Mau chạy đi! Đừng lo cho anh—!”



Nhưng chưa kịp đứng vững, đã bị hai gã to cao giữ chặt xuống.



“Thả em ấy ra! Tôi ở lại! Muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m gì thì trút lên tôi!”



Phong Chỉ quay đầu, lạnh nhạt liếc anh một cái:



“Ở đây không đến lượt anh nói chuyện.”



Phong Tước: “…”



5555…



Anh thật vô dụng…



Bị em gái xem thường rồi…



Bố Vương bật cười:



“Cũng có khí phách đấy, vậy thì… tiêm cho cậu trước.”



Gã bác sĩ bước đến trước mặt Phong Tước, bật nhẹ ống tiêm, để thuốc rỉ ra một chút.



Sau đó dùng bông gòn sát trùng lên tay anh, chuẩn bị tiêm.



Phong Tước gầm lên:



“Tụi bây trốn không thoát đâu! Cả đám sẽ bị pháp luật trừng phạt!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com