“Điều 239 Bộ luật Hình sự: Ai vì mục đích tống tiền mà bắt cóc người khác, hoặc bắt làm con tin, sẽ bị phạt tù từ 10 năm đến tù chung thân hoặc tử hình, kèm theo phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.”
“Nếu cố ý gây thương tích dẫn đến thương tật nặng hoặc tử vong, thì bị tử hình hoặc tù chung thân.”
“Ông bắt cóc anh ba tôi, lại còn đánh anh ấy bị thương. Nhẹ thì 10 năm, nặng thì tử hình.”
Cả căn phòng cứng đờ.
Đám đàn em mở to mắt:
“……”
“Cô gái này… bệnh nặng thật…”
Đến cả Bố Vương cũng phải nghẹn lời:
“Cô đang ám chỉ tôi nên g.i.ế.c luôn cô và anh trai, rồi thủ tiêu xác?”
Phong Chỉ nghiêm túc gật đầu:
“Giết người bắt cóc bị tử hình đấy. Ông muốn c.h.ế.t thật sao?”
Bố Vương: “…”
Toàn bộ căn phòng: “…”
Giờ thì ông ta đã chắc chắn:
“Con nhỏ này đúng là điên. Không thể moi ra được gì từ mồm nó.”
“Vậy thì… đành để cô và anh trai cô trả giá thay cho con tôi.”
Phong Chỉ nghiêm mặt:
“Tôi không điên. Ông mới là người có vấn đề.”
“Chỉ người có bệnh mới dám khiêu chiến pháp luật, đi bắt cóc người khác.”
Toàn bộ căn phòng: “……”
Bố Vương: “……”
Bố Vương phất tay:
“Tiêm.”
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang bước lên, cầm theo một ống tiêm lớn.
Gã bước vào vùng sáng, nhìn sang Phong Tước rồi nhìn Phong Chỉ.
Tiêm ai trước?
Phong Tước ra sức giãy dụa, miệng bị nhét vải chỉ có thể “ư ử”, ánh mắt đỏ ngầu.
Anh vừa giận vừa sợ, nhưng lực bất tòng tâm, không cứu được em gái, cũng không cứu được chính mình.
Phong Chỉ cất cuốn<Luật hình sự>vào túi, nhìn thẳng vào Bố Vương:
“Anh ba tôi bị thương rồi. Ông có thể cởi trói cho anh ấy trước được không?”
Bố Vương hừ lạnh, phất tay:
“Cởi ra.”
Phong Tước vừa được thả, lập tức vùng dậy:
“Tiểu Chỉ! Mau chạy đi! Đừng lo cho anh—!”
Nhưng chưa kịp đứng vững, đã bị hai gã to cao giữ chặt xuống.
“Thả em ấy ra! Tôi ở lại! Muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m gì thì trút lên tôi!”
Phong Chỉ quay đầu, lạnh nhạt liếc anh một cái:
“Ở đây không đến lượt anh nói chuyện.”
Phong Tước: “…”
5555…
Anh thật vô dụng…
Bị em gái xem thường rồi…
Bố Vương bật cười:
“Cũng có khí phách đấy, vậy thì… tiêm cho cậu trước.”
Gã bác sĩ bước đến trước mặt Phong Tước, bật nhẹ ống tiêm, để thuốc rỉ ra một chút.
Sau đó dùng bông gòn sát trùng lên tay anh, chuẩn bị tiêm.
Phong Tước gầm lên:
“Tụi bây trốn không thoát đâu! Cả đám sẽ bị pháp luật trừng phạt!”