Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 47







Giữa ban ngày.



Phong Chỉ vẫn ngủ ngon lành.



Còn Phong Tư Nặc thì đã sớm bước vào màn đêm của riêng mình, hoang mang, lo sợ.



Mười năm qua cô ta sống trong nhung lụa, không cần bận tâm điều gì.



Vậy mà chỉ sau một đêm, mất nhà, mất chỗ dựa, hiểm họa rình rập khắp nơi, sao có thể bình tĩnh nổi?



Cô ta liên tục lên mạng xem tin, không ngừng nhắn WeChat cho Mai Đại, mong bà ta có thể ra tay cứu mình.



Vừa lướt mạng, Phong Tư Nặc lướt thấy một loạt tin tức đẫm m.á.u mà nguồn cơn… có thể bắt đầu từ chính cô ta.



Có ảnh, có video, khiến cô ta sởn tóc gáy.



<Bá vương hạng hai của trường giáo dưỡng bị đánh hội đồng, hộc m.á.u bất tỉnh>



Sau khi Hạo ca bị đánh nhập viện, “Răng Đen”, tên bá vương số hai của trường giáo dưỡng, dẫn đám đàn em trốn học, kéo nhau đến công viên khu đông bắc Mật Hồ ăn mừng chiến thắng.



Chúng vừa uống rượu, vừa huýt sáo và buông lời tục tĩu với các nữ sinh Học viện Điện ảnh.

Cho rằng thời của Hạo ca chấm dứt rồi, mình sẽ lên làm vua.



Không ngờ, một nhóm thiếu niên bịt mặt, tay cầm gậy gộc, từ bên cạnh xông ra đánh tới tấp.



Chúng đánh thẳng vào đầu, vai, chân, ném điện thoại của đám bá vương xuống hồ, đánh đến khi cả lũ ôm đầu, quỳ rạp, gào xin tha.



Sinh viên Học viện Điện ảnh chứng kiến khá đông.



Nhưng, không một ai báo cảnh sát.



Còn bật cười hả hê.



“Chúng mày là bá vương Mật Hồ?”



“Chúng tao là ‘Người dọn rác Mật Hồ’, chuyên xử lý đám cặn bã vị thành niên như chúng mày!”



“Chúng mày chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự? Chúng tao cũng thế, không sợ chúng mày đâu!”



“Một ngày chúng mày chưa hoàn lương, chúng tao sẽ còn đánh đến khi chúng mày quỳ xuống!”



<Băng nhóm nữ bá đạo “Liên minh Tiểu Tiên Nữ” bị tạt phân và nước sôi, khiếp đảm giải tán trong đêm>



Đừng tưởng bá đạo chỉ có con trai.



Con gái khi ác lên… còn đáng sợ hơn.



Băng “Liên minh Tiểu Tiên Nữ”, nữ bá đạo khét tiếng ở Mật Hồ Tây, tối nay kéo nhau đi kiếm chuyện, vây lấy một đôi sinh viên đang hẹn hò trong công viên, đòi tiền và nữ trang.

Dọa sẽ lột đồ quay video nếu không đưa.



Kết quả, “Người dọn rác” xuất hiện.



Hạt Dẻ Rang Đường

Đầu tiên là… tạt phân.



Rồi tạt nước sôi 60°C.



Cuối cùng, ném điện thoại của đám nữ bá vương xuống hồ.



Bọn nữ bá không đánh lại, bị bắt sống.



Bị ép uống thứ gì đó buồn nôn đến mức muốn lộn ruột, sau đó quỳ lạy khóc rống.



“Lần này chỉ tạt phân và nước nóng 60 độ.”



“Lần sau nếu còn làm chuyện xấu, thứ tạt lên người chúng mày sẽ là… axit và nước sôi!”



Nói xong, chúng đổ một chai axit lên đống thịt nướng mà bọn nữ bá mang theo, khiến cả đám sợ tái mặt.



Sau cùng, chúng cạo trọc đầu toàn bộ thành viên nữ bá.



Rồi nghênh ngang rời đi.



Bọn “Tiểu Tiên Nữ” tuy thâm độc, nhưng thừa kinh nghiệm, biết báo cảnh sát cũng vô ích, nên chỉ biết khóc lóc chạy về trường.



Ngay trong đêm, “Liên minh Tiểu Tiên Nữ” tuyên bố tan rã.



<Tra nam số 1 Mật Hồ bị lột sạch, vứt ngoài đường, trở thành trò cười>



Nam sinh trong video này có đẹp trai không?

Chính là Lý XX, trai đẹp nổi tiếng của Trường kỹ thuật Phi Tường.



Gia cảnh khá giả, đánh bóng rổ giỏi, biết nhảy đường phố, từng được mệnh danh là “soái ca số 1 Mật Hồ Tây.”



Rất nhiều nữ sinh mê hắn.



Nhưng, hắn là một tra nam thứ thiệt.



Ai cũng gạ ngủ. Không ngủ thì bỏ.



Tự theo đuổi cũng vì muốn ngủ, xong rồi thì đá.



Nhiều cô gái vì bị hắn lừa, bị lộ clip riêng tư, mắc trầm cảm, thậm chí có người tự sát hụt.



Dù có nhiều người hận hắn, nhưng hắn biết đánh nhau, xung quanh lại có đàn em, nên các cô gái chẳng làm gì được.



Cho đến… 8 giờ tối hôm nay.



Hắn bị lột sạch ném ra ven đường, trên mặt còn bị rạch một dấu “X”.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ha ha ha, ngoài việc mặt bị phá, các bạn đoán còn gì nữa không?



“Cái đó” của hắn… đúng là “cái nhỏ”.



Người ta vừa thấy liền vỡ mộng toàn tập.



Từ đó, hắn bị đặt cho cái biệt danh mới:



“Tăm tre số 1 đường Mật Hồ”



Các nữ sinh vừa nghe tên đã tránh xa ba mét.



Ngoài những video nổi như trên, còn có:



#Băng nhóm vị thành niên chuyên cưỡng ép tiểu học sinh bị đánh gãy tay.



#Tên “tặc cỏ” chuyên ăn quỵt hàng rong bị đập gãy răng.



#Cư dân quanh đường Mật Hồ khổ vì bá vương đã lâu, “Người dọn rác” xuất hiện được dân chúng vạn phần hoan nghênh.



#Cảnh sát tuyên bố đang điều tra “Người dọn rác”, cho rằng bạo lực không phải cách giải quyết.



#Cư dân mạng tha thiết hy vọng “Người dọn rác” đến dẹp loạn ở trường mình.



Cư dân mạng đồng loạt hả hê, hận không thể cho đám cặn bã biến mất khỏi địa cầu.



Nhưng Phong Tư Nặc lại chẳng thể cười nổi.



Trực giác mách bảo cô ta:



Toàn bộ trận “càn quét” này, có thể đều xuất phát từ việc đám Hạo ca dám ra tay với Phong Chỉ.



Mà kẻ đứng sau hành động trút giận tàn khốc ấy… rất có thể chính là, anh cả Phong Cương.



[Phong Cương trên mạng cũng biểu hiện rõ sự phẫn nộ đối với đám Hạo ca.]



[Nếu hôm đó người gặp nạn là mình, có lẽ anh ấy cũng sẽ vì mình mà làm vậy…]



Nghĩ tới đây, Phong Tư Nặc vừa sợ hãi… vừa ghen tỵ.



Sợ rằng khi Phong Cương biết chính cô là người giật dây Hạo ca, anh sẽ trả thù bằng cách còn khủng khiếp hơn.



Ghen tỵ vì vị trí, sự quan tâm, tình cảm… tất cả đều đã bị Phong Chỉ cướp mất.



Nhưng dù thế nào, cô ta hiểu rất rõ:



Không thể tiếp tục ở lại Đường Thành.



Với năng lực của nhà họ Phong, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm ra cô ta.



Cô ta lập tức thu dọn hành lý, xách một vali rời khỏi căn hộ do mẹ cô ta, Mai Đại, lén mua cho.



Nhưng ngay khi cô ta vừa rời khỏi khu chung cư, một nhóm đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen đã xuất hiện, chặn trước mặt cô ta.



Tim Phong Tư Nặc đập thình thịch, lùi về sau, run giọng:



“Mấy… mấy người muốn gì?”



Một người lên tiếng:



“Cô là Phong Tư Nặc, đúng không?”



“Tôi… tôi là. Các anh…”



Cô chưa kịp nói hết câu, cũng không kịp kêu cứu, miệng đã bị bịt, hai tay bị khóa, bị lôi lên một chiếc xe màu đen.



Khoảng nửa tiếng sau, cô ta bị dẫn đến một căn phòng tối om nhưng trang trí cực kỳ xa hoa.



Trong góc phòng, một người đàn ông đeo kính đen ngồi, giọng trầm khàn, lạnh lẽo:



“Phong tiểu thư không cần sợ. Tôi là bố của Vương Hạo Thiên. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu.”



Phong Tư Nặc ngớ người:



“Ai?”



Giọng đối phương lập tức trầm xuống, không vui:

“Con trai tôi vì cô mà nhập viện, vậy mà cô còn không nhớ tên nó?”



Lúc này cô mới sực tỉnh, lập tức nặn ra một nụ cười:



“Thì ra là bác… Xin lỗi bác, bình thường cháu vẫn gọi anh ấy là Hạo ca nên nhất thời không phản ứng kịp.”



Bố của Hạo ca nhìn cô một lượt, ánh mắt đầy soi mói:



“Phong tiểu thư đúng là xinh đẹp, khí chất tiểu thư, bảo sao con trai tôi mê mẩn đến nỗi nói: không cưới cô thì không cưới ai cả.”



Cưới cái đầu nhà ông!



Cô ta rủa thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dịu dàng:



“Cháu đã gọi hàng chục cuộc cho Hạo ca mà không được. Không biết anh ấy bây giờ ra sao rồi?”



“Bác muốn hỏi cháu điều gì?”



Bố của Hạo ca lắc đầu, không nghe ra cảm xúc:

“Hạo Thiên vẫn đang hôn mê, chắc phải nằm viện lâu.”



“Tôi chỉ muốn biết, ai là người đánh Hạo Thiên ra nông nỗi đó?”



“Có phải là chị cô, Phong Chỉ?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com