Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 18







“Thiếu gia, ngài mau rời đi thì hơn.”



Một người giúp việc khẽ khàng khuyên nhủ.



“Người mà ngài đang đối mặt bây giờ không phải em gái ngài, mà là một bệnh nhân tâm thần, cô ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”



“Ngài là người bình thường, không cần thiết phải tính toán với người bị tâm thần.”



“Gặp người điên thì bỏ chạy là lựa chọn đúng đắn của người bình thường, chẳng ai cười nhạo ngài vì chuyện đó đâu.”



“Ngài là tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị, tuyệt đối không thể để bị thương dưới tay cô ta…”



Phong Cương vẫn còn lý trí, biết rõ trong ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách.



Nhưng…



Anh quay sang nhìn Phong Tư Nặc, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy:



“Nặc Nặc…”



Phong Tư Nặc nước mắt giàn giụa nhìn anh, ánh mắt như đang van xin anh ở lại liều mạng với Phong Chỉ.



Dù sao cô ta cũng đâu có quan hệ m.á.u mủ gì với mấy anh em nhà họ Phong, người c.h.ế.t thì người chết, miễn không phải mình.



“Thiếu gia, đi mau.” Quản gia Lưu cũng lên tiếng khuyên nhỏ, “Đại tiểu thư tuy đầu óc không bình thường, nhưng nói được làm được.”



“Cô ấy đã nói muốn bắt ngài, e rằng thật sự không phải đùa.”



“Ngài cứ đi trước, gọi thêm người đến, đến lúc đó bắt lại đại tiểu thư cũng chưa muộn…”



Phải rồi.



Giữ được mạng, mới mong có ngày phục thù.



“Được rồi Nặc Nặc, anh đi gọi người. Em chịu khó nhịn một chút, lát nữa anh quay lại cứu em.”



Nói xong, Phong Cương liền bước nhanh về phía cầu thang.



Đám người giúp việc lập tức ưỡn ngực, đứng chắn hành lang, cố gắng tranh thủ thời gian cho đại thiếu gia chạy thoát.



Thế nhưng, Phong Chỉ lấy từ trong túi ra một vật gì đó, ném thẳng về phía Phong Cương.



“Bộp” một tiếng.



Phong Cương bị ném trúng, ngã sóng soài xuống đất.



Mọi người quay đầu nhìn lại, rồi đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.



Đại thiếu gia bị một quả… cầu sắt đập trúng đầu?



May là quả cầu đó chỉ to cỡ quả trứng gà, khoảng cách lại không xa lắm, nếu không… e là cái đầu của đại thiếu gia chẳng giữ nổi.



Nói đi cũng phải nói lại, cái túi xách mà đại tiểu thư điên kia đeo bên mình thật là chứa đủ thứ vũ khí kỳ quặc…



Bảo sao cô lúc nào cũng đeo theo một cái túi to như vậy…



Khi mọi người còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Phong Chỉ đã chen qua đám đông, bước đến bên cạnh Phong Cương, một chân đạp lên gáy anh.



Sau đó cô lôi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ mười năm trước, bấm gọi một số.



“A lô, viện trưởng à, anh tôi có dấu hiệu bất ổn tâm thần, cần phải điều trị.”



“Anh lập tức cho người đến đón anh ta đi.”



“Tôi đã khống chế được rồi.”



“Trước tiên nhốt một tháng, nếu chưa khỏi thì tiếp tục trị.”



“Yên tâm đi, anh cứ gửi kết quả khám sức khỏe của anh qua đây, tôi kê cho anh một đơn thuốc, đảm bảo khỏi hẳn…”



Gọi xong, cô thu điện thoại lại, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh hãi của mọi người đang đổ dồn về phía mình.



Bình thường cô sẽ không quan tâm ánh mắt của người khác.



Nhưng ánh mắt của những người này… quá kỳ quái.



Cô thuận miệng hỏi một câu:



“Sao lại nhìn tôi như vậy?”



Tất cả mọi người đều che miệng, hoảng sợ lắc đầu lia lịa.



Ngay cả Phong Tư Nặc cũng cắn chặt môi, nín thở không dám phát ra một tiếng động.



Đó là bệnh viện tâm thần đấy!



Phong Chỉ nói nhốt là nhốt thật sao?!



Mà người cô ta định nhốt lại là đại thiếu gia nhà họ Phong, tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị, người giàu nhất thành phố Đường Thành?



Điên rồi!

Hạt Dẻ Rang Đường



Thật sự là điên rồi!



Phong Chỉ thấy không ai trả lời thì cũng chẳng để tâm, tự nhiên lấy ra một sợi dây thừng, trói gọn Phong Cương đang trong tình trạng choáng váng, rồi kéo anh đến trước cửa phòng mình.



“Xe của Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn, phải mất bốn đến năm tiếng nữa mới tới được nhà họ Phong.”



“Anh cứ kiên nhẫn chờ đi.”



“Đói thì gọi người mang đồ ăn đến.”



Nói xong, cô quay sang người giúp việc, ngáp nhẹ một cái:



“Tôi đói rồi, mang bữa sáng lên đây.”



Đám người giúp việc chỉ dám tức mà không dám nói:

“Dạ…”



Lúc này, Lang Tử đã cố gắng gượng dậy, rút điện thoại ra:



“Alô, 110…”



“Tút… tút… tút…”



Tín hiệu quá kém, không gọi được.



Lang Tử còn đang hoang mang thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai anh:



“Sau khi gọi điện xong, tôi đã bật thiết bị gây nhiễu tín hiệu di động, ngắt toàn bộ mạng kết nối. Điện thoại và internet trong biệt thự đều bị cắt, các người cũng đừng mơ chạy ra ngoài.”



“Nhưng các người không cần lo, bác sĩ gia đình đã tới rồi.”



Phong Cương giận dữ hét: “Em… em dám đưa anh vào viện tâm thần?”



“Em có biết làm vậy là phạm pháp không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Phong Chỉ nghiêm túc trả lời:

“Việc có phạm pháp hay không là do tòa án phán định, không phải anh.”



“Còn anh có bị tâm thần hay không là do bác sĩ chẩn đoán, bác sĩ nói có thì là có.”



Phong Cương chửi ầm lên:

“Đồ điên! Biến thái! Đồ thần kinh!”



“Em dám đưa anh vào viện tâm thần, bố và Tập đoàn Phong thị sẽ không tha cho em…”



Chưa kịp nói hết câu, miệng anh đã bị Phong Chỉ nhét khăn vào bịt lại.



Phong Chỉ ngáp nhẹ một cái:



“Ồn ào quá, khỏi ăn sáng, vào viện tâm thần rồi ăn sau.”



Cô quét mắt nhìn mọi người:

“Mọi người làm việc của mình đi, đừng làm phiền tôi.”



“Ai dám rời khỏi biệt thự, tôi sẽ đưa người đó đi viện tâm thần chung.”



Lời vừa dứt, ai nấy đều rùng mình, hoàn toàn dập tắt ý định lén trốn ra ngoài cầu cứu.



Phong Tư Nặc cũng lặng lẽ chuồn về phòng.



Quần áo, giày dép, túi xách của cô đã bị đốt sạch, tàn dư cũng bị người giúp việc dọn hết.



Căn phòng từng chật ních giờ đã trống trơn.



Cô ta đứng trước gương, nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của mình, nước mắt lại muốn trào ra.



Cô ta đã tính toán thời gian anh cả trở về, cố ý khiêu khích Phong Chỉ để bị đánh, chỉ để anh cả tận mắt chứng kiến sự hung tàn của Phong Chỉ và sự thê thảm của mình.



Kết quả là…



Đại thiếu gia nhà họ Phong, tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị, vậy mà yếu ớt đến thế?



Chưa đến 10 phút đã bị đánh gục?



Đúng là đồ phế vật!



Cô ta bị đánh cho thê thảm thế này, lại còn uổng phí vô ích…



Cô ta muốn gọi điện cho bố mẹ.

Vừa bấm số mới sực nhớ: tín hiệu không có.



Muốn khóc quá…



Buổi trưa oi bức.



Xe của Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn chạy vào cổng sau biệt thự nhà họ Phong.



Một nhóm người đàn ông mặc kín mít, đeo khẩu trang bước xuống xe, thuần thục khống chế Phong Cương.



Một bác sĩ tâm lý mặc áo blouse trắng tiến hành kiểm tra sơ bộ, sau khi hỏi vài câu thì thông báo:



“Bệnh nhân có dấu hiệu rối loạn tâm thần nghiêm trọng, kèm xu hướng bạo lực cao, cần tiếp nhận điều trị tâm lý chuyên sâu.”



Phong Chỉ đại diện nhà họ Phong, ký vào giấy đồng ý nhập viện.



Nhân viên an ninh của bệnh viện kéo Phong Cương lên xe.



Phong Cương vừa bị trói vừa gào thét:



“Phong Chỉ, em cứ đợi đấy! Cả nhà sẽ không tha cho em!”



“Vận may của em không thể lúc nào cũng tốt được!”



“Em tốt nhất nên cẩn thận, đừng đắc ý quá, kẻo sơ sẩy một lần nữa bị đưa vào viện tâm thần và bị nhốt đến chết!”



“Còn các người, đám đồng lõa kia!”



“Dám bắt tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị vào viện tâm thần, không sợ sau này tôi đập nát bệnh viện các người sao?”



“Tôi bị bắt trái phép, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị lộ!”



“Luật sư, trợ lý, cảnh sát… tất cả sẽ đến cứu tôi”



Chưa nói hết câu, bác sĩ đã tiêm cho anh ta một mũi.



Thế là anh ta im bặt.



Người giúp việc đứng dưới bóng râm trong vườn sau, xếp thành hàng, mắt đỏ hoe nhìn chiếc xe trắng rời đi…



Sau khi xe khuất bóng.



Một người giúp việc lấy hết dũng khí hỏi:



“Đại tiểu thư, đại thiếu gia vào viện tâm thần… liệu có bị ngược đãi không ạ?”



Phong Chỉ khoát tay:



“Không đâu.”



“Tôi vào viện lúc mười tuổi, ở đó mười năm, có sao đâu.”



Sao cái đầu cô ấy!



Trong lòng tất cả người giúp việc đều chửi thầm.



Cô thế này mà gọi là không sao?



Cô còn tính là người bình thường chắc?!



Phong Tư Nặc lại nấp sau một gốc cây lớn, lặng lẽ quay video cảnh Phong Cương bị bệnh viện tâm thần đưa đi, trong lòng đầy thất vọng.



Anh cả sao vậy?



Vậy mà lại không phản kháng, cứ thế để bị trói và bị bắt đi?



Dù không đánh lại Phong Chỉ, nhưng với thể lực và bản lĩnh của anh, cũng không đến nỗi không làm gì được chứ?



Cô ta nhớ rõ anh cả từng bị bắt cóc, sau đó tự mình thoát ra được, rồi mới thuê cựu đặc công làm vệ sĩ…



Vậy mà hôm nay… biểu hiện kém quá mức, hoàn toàn không giống như ngày thường…



Đúng lúc này.



Điện thoại của cô ta rung lên, có cuộc gọi video đến.



Là mẹ gửi đến…



Cuối cùng cũng có tín hiệu rồi!



Cô ta “òa” lên khóc thành tiếng, đưa khuôn mặt sưng vù ra trước ống kính:



“Mẹ ơi! Bố ơi! Mau về đi! Anh cả bị bệnh viện tâm thần bắt đi rồi…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com