Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 38







Mai Đại trời sinh là kiểu “bạch liên hoa” , nhiều kinh nghiệm, tâm cơ sâu nặng, nên dù đại họa sắp giáng xuống, bà ta vẫn không hoảng loạn.



“Nặc Nặc, nghe mẹ nói.”



“Mẹ sẽ nghĩ cách đưa Phong Mang đi chỗ khác, khiến ông ta tạm thời không có thời gian xử lý chúng ta.”



“Con hãy về trường ở tạm vài hôm, thu dọn đồ đạc, xin phép nghỉ học, sau đó đi nơi khác trốn vài ngày.”



“Trong thời gian đó, mẹ sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.”



Phong Tư Nặc vừa khóc vừa nói:



“Còn mẹ thì có cách gì chứ?”



“Mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, mẹ có thể làm gì được bố?”



Mai Đại thấp giọng:



“Yên tâm, làm mẹ thì sẽ mạnh mẽ.”



“Mẹ hiểu Phong Mang, biết tính khí và điểm yếu của ông ta, sẽ có cách đối phó.”



“Con phải tin mẹ, nghe lời mẹ.”



Tiếng khóc của Phong Tư Nặc dần nhỏ lại:

“Được rồi… con sẽ nghe lời mẹ, về trường ở hai ngày trước…”



“Mẹ, mẹ phải cẩn thận, giữ liên lạc với con…”



Cô ta cúp máy, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, lái xe thẳng về Học viện Điện ảnh Đường Thành.



Ở đầu dây bên kia, Mai Đại đã nhét đầy trang sức vào túi, giờ đang bỏ vào ví những thứ thiết yếu như: chứng minh nhân dân, điện thoại, thẻ ngân hàng, chìa khóa xe, và đồng thời nhanh chóng suy tính bước tiếp theo.



Hai phút sau.



Túi đã chuẩn bị xong, bà ta cũng đã có kế hoạch rõ ràng.



Mai Đại thay giày thể thao, bấm gọi một số điện thoại, giọng nói mềm mại, có chút nghẹn ngào:

“Ah Diệu… em là Đại Nhi đây…”



“Em gặp rắc rối lớn rồi, nếu không xử lý được, đêm nay em có thể mất mạng…”



“Em không thể nói rõ bây giờ, chỉ cầu xin anh giúp em một việc…”



“Bao năm nay em chưa từng tìm đến anh, nếu không phải đường cùng, em sẽ không mở miệng…”



Sáu, bảy phút sau.



Cuộc gọi kết thúc.



Bà ta nở một nụ cười quyến rũ xen lẫn lạnh lùng, xóa nhật ký cuộc gọi, chỉnh lại tóc mái, đeo túi, thong dong bước ra ngoài.



Quản gia thấy bà, vội hỏi:



“Phu nhân, muộn thế này bà còn ra ngoài ạ?”



Mai Đại thở dài dịu dàng:



“Nặc Nặc gặp chút chuyện, tôi đi xem con bé thế nào.”



Quản gia nói:



“Để tôi gọi tài xế đưa bà đi.”



Mai Đại lắc đầu:



“Không cần đâu, bây giờ Nặc Nặc không muốn gặp ai cả, một mình tôi đi là được rồi.”



Nói xong, bà ta lên chiếc xe đắt tiền nhất trong sân, phóng đi như bay.



Bà ta vẫn mặc đồ ban ngày, chỉ mang theo một túi xách, ai mà nghĩ được bà đang bỏ trốn chứ?

Cứ thế, bà rời khỏi nhà họ Phong, cũng rời khỏi Đường Thành.



Trong khi đó, tại trường quay chương trình “Thật lòng hay Thử thách”…



Những lượt quay cuối cùng gần như… đều trúng Phong Chỉ.



Mọi người bắt đầu nghi ngờ:



Đây có phải âm mưu của tổ sản xuất không?



Bởi vì gần như câu nào Phong Chỉ nói cũng làm bùng nổ cảm xúc người xem.



Nhưng sau khi “cười” xong, Phong Chỉ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào, cũng không chọn “thử thách”.



Mà là chọn… uống rượu.



Mỗi lần đều uống cạn trong một hơi, như thể chỉ là nước lọc, không hề do dự hay khó chịu.



Cư dân mạng xem mà tim đập chân run:



[Chị ơi, chị là chị gái duy nhất của em, em xin chị đừng uống nữa, chị uống đến đau người em đau lòng lắm…]



[Trời ơi, ly thứ tư rồi hả? Uống hơn một lít rồi đó…]



[Rượu trắng 58 độ mà uống hơn 1 lít, đến ông cụ đầu làng cũng chịu không nổi rồi…]



Cuối cùng, lại đến lượt Sa Tuyệt xoay kim.

Anh quay trúng Tuyệt Sắc Tú Tú.



Tuyệt Sắc Tú Tú quay lại, đưa ánh mắt đưa tình:

“Tôi đã cố gắng cả tối rồi, cuối cùng anh cũng để mắt đến tôi sao?”



Sa Tuyệt nhàn nhạt:



“Là Sa Ảnh Nhi sắp xếp cho cô lên chương trình này để khiến tôi chán ghét đúng không?”



Tim Sa Ảnh Nhi chợt khựng lại ba giây.



Sa Tuyệt… thật sự đã đoán ra sao?



Tuyệt Sắc Tú Tú hơi biến sắc, cố gắng gượng cười, định nói “Không…”



Nhưng khi nhìn vào ánh mắt sắc bén như d.a.o của Sa Tuyệt, cuối cùng cô vẫn phải cúi đầu thừa nhận:



“Phải.”



Sa Tuyệt không thèm để ý đến cô nữa, chỉ quay sang nhìn anh Đồng:



“Hết giờ rồi.”



Anh Đồng tiếc nuối hô lớn:



“Cảm ơn các vị khách mời, cảm ơn khán giả, cảm ơn toàn bộ ê-kíp chương trình!



Tập này của <Trò Chơi Dũng Cảm: Thật Lòng hay Thử Thách> sắp kết thúc rồi!”



“Giờ chúng ta hãy phỏng vấn nhanh các khách mời một chút…”



Nhưng màn phỏng vấn cuối cùng gần như chẳng còn gì đáng xem.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì Phong Chỉ không nhận phỏng vấn.



Sa Tuyệt cũng vậy.



Trước màn hình TV.



Phong Tước mắt sưng húp vì khóc, gọi điện cho Phong Hầu, nức nở nói:



“Anh hai, anh quay xong chưa?”



“Nếu xong rồi thì mau xem tập mới của <Thật Lòng hay Thử Thách> đi…”



Phong Hầu giọng đầy mệt mỏi:



“Anh vừa rời khỏi phim trường, còn chưa ăn tối, mệt muốn chết, lấy đâu ra thời gian xem show?”



Phong Tước:



“Anh phải xem! Phải xem ngay!”



“Tiểu Chỉ tham gia chương trình đó tối nay, nói ra rất nhiều chuyện chúng ta chưa từng biết…”



“Chúng ta… chúng ta đã hiểu lầm em ấy và mẹ…”



Phong Hầu: “Ai cơ?”



Phong Tước:



“Là em gái ruột của chúng ta — Tiểu Chỉ! Em ấy tham gia <Thật Lòng hay Thử Thách> tối nay!”



Phong Hầu “a” một tiếng:



“Con nhóc đó mà cũng đi show hả?”



“Với cái tính cách của nó, không biết đã gây chuyện gì, chắc dọa người ta c.h.ế.t khiếp rồi…”



Phong Tước: “……”



“Anh là đồ đáng ghét nhất!”



“Tiểu Chỉ và mẹ chịu khổ như vậy, còn bị chúng ta đối xử tệ bạc, anh chẳng thèm quan tâm gì hết, chỉ nghĩ cho bản thân!”



“Em ghét anh! Em không muốn có người anh như anh nữa!”



“Hu hu hu——”



Nói xong Phong Tước giận dữ cúp máy, ôm đầu khóc nức nở.



Đầu dây bên kia.



Phong Hầu nhìn chằm chằm điện thoại:



“……”



Tên ngốc này lại lên cơn gì nữa đây?”



Anh gọi trợ lý mang máy tính bảng tới, bật chương trình <Thật Lòng hay Thử Thách> lên xem.



Vừa ăn vừa xem.



Chỉ xem phần của Phong Chỉ.



Xem đến một lúc… mắt anh đỏ lên, tay đang gắp thức ăn ngừng lại, miếng thịt nhai dở cũng dừng trong miệng, chỉ còn nước mắt không ngừng rơi vào bát cơm.



Trợ lý bên cạnh đã khóc nức nở:



“Hu hu hu, đại tiểu thư đáng thương quá, dì An cũng đáng thương quá…”



Phong Hầu lau nước mắt, gắng nuốt miếng thịt:

“Liên hệ với Tiểu Chỉ giúp tôi.”



Trợ lý cầm điện thoại của anh lên, mở WeChat, rồi mở danh bạ:



“Boss, trong điện thoại anh không có số liên lạc của đại tiểu thư.”



Phong Hầu: “……”



“Gọi cho thằng ba nhà tôi.”



Một lát sau.



“Boss, tam thiếu gia cũng không có số đại tiểu thư.”



Phong Hầu: “……”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Gọi cho quản gia.”



“Thôi khỏi, gọi hết tất cả những người trong nhà đi, chắc chắn phải có người biết.”



Mười mấy phút sau.



Trợ lý mặt như đưa đám:



“Boss, trừ mẹ kế, em gái kế và bố ruột anh ra, em đã hỏi hết tất cả người nhà anh, không ai có số đại tiểu thư.”



Nói đến đây, trợ lý liếc mắt đầy khinh bỉ:



“Nhà các anh… đúng là không ra gì.”



Phong Hầu lườm cậu ta, suýt chửi, nhưng nghĩ lại thấy mình cũng có lỗi.



Anh đè trán thở dài:



“Liên hệ tổ chương trình <Thật Lòng hay Thử Thách>, họ chắc chắn biết.”



Khi Phong Hầu đang cố tìm cách liên lạc với Phong Chỉ, chương trình <Thật Lòng hay Thử Thách> cũng đã chính thức kết thúc.



Đạo diễn Vi định mời các khách mời đi ăn khuya, nhưng không ai nhận lời.



Cuối cùng đành tự mình tiễn họ xuống bãi đậu xe ngầm.



Lúc Phong Chỉ chuẩn bị lên xe, Sa Tuyệt bất ngờ bước tới, nghiêm túc nói:



“Xe của anh hỏng rồi, hy vọng em có thể cho anh đi nhờ một đoạn.”



Phong Chỉ:



“Còn tài xế của anh đâu?”



Sa Tuyệt chỉ về chiếc xe địa hình màu đen cách đó vài mét:



“Anh đến một mình, không mang theo tài xế.”



Phong Chỉ liếc nhìn chiếc xe của anh:



“Xe anh bị hỏng chỗ nào?”



Sa Tuyệt bước đến bên chiếc SUV, co khuỷu tay lại, đột ngột đập mạnh vào cửa kính xe.



“Rầm.”



Kính xe vỡ một mảng.



Sa Tuyệt: “Bây giờ thì hỏng rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com