Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 20







Hạt Dẻ Rang Đường

Phong Chỉ vẫn không nói gì.



Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, cô căn bản không xem Phong Mang ra gì.



Phong Mang cười lạnh một tiếng đầy châm chọc:



“Nhưng mà, lời khai ép buộc bằng bạo lực, con nghĩ có đáng tin không?”



“Con không sợ bố sẽ nói dối, hoặc sửa đổi, giấu bớt một phần nội dung sao?”



“Hay con nghĩ bố sợ bị con c.h.é.m chết?”



Ánh mắt hai người chạm nhau.



Tựa như hai con hổ tranh đấu trong con đường hẹp.



Một bên là “chúa sơn lâm” đã bám trụ nhiều năm, gốc rễ vững chắc, khí thế vẫn còn.



Một bên là mãnh hổ trẻ tuổi, cánh vừa cứng, đầy dã tâm, không hề đặt “chúa sơn lâm” vào mắt.



Phong Chỉ không nói, chỉ có ánh mắt khẽ lóe sáng.



Phong Mang tiếp tục:



“Bố giải thích cho con nghe, hôn ước giữa con và Sa Tuyệt là như thế nào.”



Mọi người đều bất ngờ.



Một kẻ như Phong Mang, bạo quân nổi danh, vậy mà lại chịu giải thích với “kẻ điên” nhiều như vậy?



Xem ra ông ta thật sự kiêng dè Phong Chỉ.



Nghĩ vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh đi một phần.



Trong nhà này… còn ai có thể chế ngự được Phong Chỉ nữa đây?



“Ông ngoại con và ông nội Sa từng là chiến hữu. Hai người từng hẹn ước, nếu sau này cháu chắt có nam có nữ thì sẽ kết làm thông gia.”



“Ở nhà họ Sa, Sa Tuyệt vừa là trưởng tử, vừa là người được ông nội Sa yêu quý nhất.”



“Ông nội Sa chỉ đích danh muốn cậu ta cưới con gái nhà họ Phong.”



“Ông ngoại con chỉ có một mình mẹ con, mà con là cháu gái duy nhất của ông ấy.”



“Hôn ước của hai đứa được định ra từ khi đó.”



Phong Chỉ vẫn không phản ứng.



Nhưng Phong Mang biết rõ cô đang nghĩ gì.



“Con rất thông minh, chuyện này bố không lừa được con.”



“Cho nên bố cũng không định lừa.”



“Để đảm bảo hôn ước được thực hiện, ông ngoại con và ông nội Sa đã trao đổi 20% cổ phần công ty cho nhau, nhờ bên thứ ba giữ hộ. Đến khi con và Sa Tuyệt đăng ký kết hôn, hai bên mới được nhận lại.”



Thì ra là vậy!



Đám người hầu liếc nhìn nhau, cố gắng nhịn không bàn tán.



Hai mươi phần trăm cổ phần, đó là một con số tài sản khổng lồ.



Người bình thường không ai dám từ bỏ.



“Ông ngoại con tuy không mang họ Phong, nhưng từng tài trợ cho bố khởi nghiệp, nắm giữ 20% cổ phần Tập đoàn Phong thị, hiện đang do luật sư của ông nội Sa giữ hộ.”



“Bố cần lấy lại số cổ phần đó.”



“Theo thỏa thuận giữa hai nhà, chỉ cần con và Sa Tuyệt kết hôn, một nửa cổ phần được nhận lại sẽ chia cho hai đứa, tức là con sẽ có 10% cổ phần Phong thị, còn Sa Tuyệt sẽ có 10% cổ phần Sa thị.”



Tuy Phong Tư Nặc và Mai Đại đã biết chuyện này, nhưng nghe đến đây, ánh mắt họ vẫn ánh lên sự tham lam.



“Con có thể đang nghĩ, Sa thị có giá trị gấp mười lần Phong thị, nhà họ Phong giữ 20% cổ phần Sa thị, chẳng phải lời to sao?”



“Tại sao lại vội vã muốn đổi lại?”



Phong Mang nở một nụ cười châm biếm:



“Vì số cổ phần đó dù có giá trị đến đâu, cũng không thể động đến.”



“Trong thỏa thuận ghi rõ: người giữ cổ phần không được tham gia hội đồng quản trị bên kia, không được làm việc, cũng không được can thiệp vào việc kinh doanh hay quản lý.”



“Lợi tức từ cổ phần, toàn bộ để lại cho con và Sa Tuyệt dùng để kết hôn.”



“Cho nên, cổ phần này chỉ có ý nghĩa khi được trao trả.”



“Lý do bố đón con về, là để con kết hôn với Sa Tuyệt.”



Phong Chỉ vẫn không nói gì, nét mặt cũng không biến đổi.



Nhưng ai nhìn vào cũng hiểu được biểu cảm của cô.



Chính là “ông cứ nói, chẳng liên quan đến tôi”.



Phong Mang nói:



“Con không cần vội từ chối.”



“Khi con còn nhỏ, từng gặp Sa Tuyệt rồi.”



“Năm đó mẹ con dẫn con đến suối nước nóng tĩnh dưỡng, mẹ của Sa Tuyệt cũng tình cờ ở đó, hai bên gặp nhau mỗi ngày, trở thành bạn thân.”



“Năm con sáu tuổi, bất ngờ mắc bệnh thiếu m.á.u bất sản nặng, cần ghép tủy gấp.”



“Bố và mẹ con gom tất cả người thân quen lại để xét nghiệm tủy.”



“Tủy của Sa Tuyệt là phù hợp nhất.”



“Sa Tuyệt nói rất thích cô em gái như con, nguyện ý hiến tủy cho con.”



“Sau khi ca phẫu thuật của con thành công, mẹ của Sa Tuyệt từng đùa rằng, sau này con có muốn làm cô dâu của Sa Tuyệt không. Khi đó con nói cũng thích anh Sa Tuyệt, lớn lên muốn làm cô dâu của Sa Tuyệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Chính vì vậy, các cụ hai bên mới định ra hôn ước cho hai đứa.”



“Con đã ghét nói dối như vậy, thì càng nên giữ lời hứa.”



Nghe đến đây, Phong Chỉ chợt nhớ ra.



Hồi nhỏ, cô đúng là từng gặp một anh trai rất đẹp trai, đầu óc cực kỳ thông minh, giọng nói dễ nghe nhưng lại không thích giao tiếp với người khác. Vì lúc đó cô không có bạn chơi, mỗi lần gặp anh là dính lấy không rời.



Dù anh trai luôn tỏ vẻ phiền phức, nhưng vẫn kiên nhẫn dạy cô rất nhiều thứ.



Kỹ năng máy tính và kỹ thuật hack của cô, là do anh dạy từ đó.



Cô còn nhớ, anh thường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, khen cô là thiên tài, là cô bé thông minh nhất mà anh từng gặp.



Mỗi lần được khen như vậy, cô đều vui đến nỗi bay cả lên trời…



Vốn dĩ, với trí nhớ siêu phàm bẩm sinh của mình, cô phải nhớ rõ anh trai đó.



Chỉ là năm sáu tuổi, cô từng mắc một căn bệnh nặng, suốt ngày sốt cao, mắt, mũi, miệng thường xuyên chảy máu, đầu óc lúc nào cũng mơ hồ, khiến cô quên đi rất nhiều chuyện hồi đó và cả những gì trước đó.



Anh trai vì thế cũng dần trở nên mơ hồ trong ký ức.



Giờ nghĩ lại, thì ra người đó chính là Sa Tuyệt.



“Anh ơi, Tiểu Chỉ có c.h.ế.t không?”



“Nếu Tiểu Chỉ c.h.ế.t rồi thì sẽ biến thành ngôi sao trên trời, ngày nào cũng nhìn thấy anh và mẹ trên trời phải không?”



“Không đâu.”



“Tiểu Chỉ sẽ không chết.”



“Có anh ở đây, anh sẽ không để Tiểu Chỉ có chuyện gì.”



“Tiểu Chỉ ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn tiêm, đợi bệnh khỏi rồi, anh dẫn em đi cưỡi ngựa…”



Anh xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng, ấm áp như mặt trời buổi sáng mùa xuân, như gió sớm mùa hè, như sương mai mùa thu, như túi sưởi mùa đông.



Khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm…



Phong Chỉ lờ mờ nhớ lại được những chuyện năm đó.



Chỉ là, gương mặt và hình ảnh của anh trai vẫn còn mơ hồ.



Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ đi gặp Sa Tuyệt, để cảm ơn anh ấy vì đã cứu tôi hồi nhỏ. Sau đó sẽ từ chối hôn ước này trước mặt anh ấy, rồi sẽ bồi thường cho anh ấy.”



Đám người hầu: “……”



Đúng là tiểu thư điên mà.



Ông chủ nói đến mức khiến cả bọn họ còn có chút cảm động, vậy mà cô ấy vẫn lạnh lùng, vô cảm như không có chuyện gì.



Họ thật sự bắt đầu nghi ngờ, không biết vị tiểu thư này có sở hữu… cảm xúc của người bình thường không?



Phong Mang nghe xong, thái dương giật mạnh, trong mắt lóe lên lửa giận và sự độc ác.



Con nhãi này đúng là mềm không ăn, cứng không chịu!



Còn muốn ông phải dùng thủ đoạn thật sao?



Đúng lúc đó, Phong Tư Nặc rụt rè giơ tay: “Bố ơi, chị à, cho con nói vài lời.”



Phong Mang lạnh lùng liếc qua: “Nói.”



Phong Tư Nặc nhẹ nhàng lên tiếng:

“Chị, chị có quyền từ chối cuộc hôn nhân này.”



“Nhưng trước khi từ chối Sa thiếu, em nghĩ chị nên cho cả hai một cơ hội để tìm hiểu nhau.”



“Chị và anh ấy tiếp xúc, hiểu nhau rồi, nếu chị chắc chắn không thích anh ấy, thì lúc đó từ chối cũng chưa muộn.”



“Nếu không thì… hơi bất công với Sa thiếu.”



Mai Đại không hiểu vì sao con gái lại nói vậy.



Nhưng bà biết, nếu con gái đã mở miệng, hẳn là có chủ ý trong lòng.



Thế là bà cũng nhẹ nhàng phụ họa:



“Tiểu Chỉ à, nhìn là biết con là người rất giữ lời.”



“Nếu hồi nhỏ con từng nói sẽ cưới Sa Tuyệt, thì lớn lên rồi cũng nên giữ lời hứa.”



“Nếu con muốn đổi ý, thì lý do phải thật thuyết phục.”



“Còn nếu đi gặp người ta rồi từ chối thẳng mặt thì… có phần không hay cho lắm.”



Người bình thường có lẽ sẽ đáp: “Lúc nhỏ nói gì thì sao coi là thật được.”



Nhưng Phong Chỉ không phải người bình thường.



Không thể dùng suy nghĩ của người thường để đoán cô được.



Phong Chỉ nghĩ một lúc, rồi gật đầu:



“Các người nói đúng. Tôi sẽ tiếp xúc với Sa Tuyệt, tìm hiểu lẫn nhau. Nếu xác định anh ta không ổn, tôi sẽ từ chối.”



Đám người hầu: “……”



Từ ‘không ổn’ này… nghe sao mà vi diệu.



Dễ khiến người ta… nghĩ linh tinh.



Phong Tư Nặc âm thầm thở phào.



Con điên… đã cắn câu.



Cô ta mỉm cười nhẹ, ánh mắt và giọng nói đều chân thành:



“Chị, em có một cách, có thể giúp chị và Sa thiếu nhanh chóng hiểu rõ nhau trong thời gian cực ngắn, biết mình có thích đối phương hay không.”



“Chị có muốn nghe thử không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com