Dáng người cao lớn, đôi chân dài, toàn thân sạch sẽ đến mức như không dính chút bụi, thậm chí như cô gái điên lúc nãy — dường như phát ra ánh sáng.
Nhưng hắn đeo mặt nạ hình đầu lâu, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo, cùng chiếc cằm và đôi môi đẹp như bước ra từ tranh vẽ của sinh viên Học viện Điện ảnh.
Một người như vậy… tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hạo ca khựng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn:
“Mày là ai? Định làm gì?”
Sa Tuyệt đứng ở cửa, tao nhã lấy từ túi ra một đôi găng tay cao su mỏng, thong thả đeo vào.
“Bọn mày chẳng qua chỉ dựa vào cái danh vị thành niên mà coi thường pháp luật, tác oai tác quái.”
“Nhưng pháp luật không động được tới vị thành niên, còn người xấu hơn thì động được.”
“Tối nay, tao sẽ cho bọn mày biết thế giới này hiểm ác đến mức nào… và bọn mày yếu ớt đến nhường nào.”
Hạo ca ánh mắt tối sầm, gằn giọng:
“Dù bọn tao có bị thương, nhưng đông thế này, không tin không đánh lại mày.”
Hắn vung tay.
Đám “chó chết” phía sau hắn cố gắng lết dậy.
Tên nào còn d.a.o liền rút d.a.o ra.
Sa Tuyệt lạnh nhạt:
“Hổ dữ đi một mình, cừu non mới tụ đàn.”
“Đừng nói là bị thương, cho dù không thương tích, tao ‘xử’ chúng mày cũng như thái rau.”
Vừa dứt lời—
“GRÀOOOO!!!”
Hạo ca rống lên giận dữ, vung ống thép đập về phía hắn.
Sa Tuyệt không né, không tránh.
Chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra, tóm lấy ống thép.
Sau đó tung một cú đá cực mạnh vào bụng Hạo ca.
“BỐP!”
Hạo ca rú lên một tiếng, cả người bị hất bay ra xa ba bốn mét, lưng đập mạnh vào đống sắt thép, m.á.u từ khóe miệng trào ra, lập tức nửa tỉnh nửa mê.
Đám lưu manh còn lại ngây dại, toát mồ hôi lạnh.
Kinh khủng… Còn đáng sợ hơn cả con điên lúc nãy…
Sa Tuyệt bước về phía bọn chúng.
Từng cú đá một, từng cú gạt một.
Trong chưa đầy nửa phút, tất cả những đứa vừa cố gắng lết dậy đều lại gục xuống đất, không đứa nào gượng nổi nữa.
“Mày giỏi thì g.i.ế.c tụi tao luôn đi…”
Hạo ca, dù thoi thóp, vẫn là đứa có chút bản lĩnh, không chịu nhận thua.
“Mày chẳng phải nói mày giỏi hơn luật pháp sao? Luật không trị được người chưa đủ tuổi, mày trị được à?”
“Có bản lĩnh thì g.i.ế.c tụi tao đi, xem mày giỏi hơn luật pháp thật không…”
Hắn chưa nói xong.
Sa Tuyệt đã lao đến như tia chớp, tay xuất hiện thêm một khẩu súng, chĩa thẳng vào trán hắn.
“Mày muốn chết, tao cho mày toại nguyện.”
Hạo ca chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, mặt tái nhợt như tro tàn, run cầm cập:
“Ch-chắc… chắc chắn… là s.ú.n.g giả…”
“ĐOÀNG!!”
Một phát s.ú.n.g vang lên.
Tiếng nổ khiến màng nhĩ hắn như nổ tung.
Đồng thời, bên tai đau nhói.
“Chảy… chảy m.á.u rồi!!”
“Tai của đại ca… chảy m.á.u rồi!!!”
Máu rỉ ra từ tai Hạo ca, nhỏ xuống từng giọt.
Hắn sợ đến mềm nhũn người, ngồi bệt xuống đất.
Mùi khai nồng nặc bốc lên, hắn… đã tiểu ra quần.
“Tưởng mày gan to lắm.”
Sa Tuyệt cười nhạt, xoay ổ đạn khẩu súng.
“Đây là khẩu s.ú.n.g ổ quay huyền thoại, có 6 lỗ đạn, chứa được 6 viên.”
“Vừa nãy tao b.ắ.n một viên, còn 5 viên.”
Anh thong thả tháo từng viên đạn trong ổ ra, để ai nấy đều nhìn rõ.
“Nhìn cho kỹ.”
“Tao lấy ra 4 viên.”
“Trong ổ đạn vẫn còn 1 viên.”
Sa Tuyệt lạnh nhạt nói, rồi xoay ổ súng, cho nó quay hai vòng. Sau đó anh chĩa thẳng nòng s.ú.n.g vào trán Hạo ca, môi nhếch lên, ánh mắt tràn ngập tà khí.
“Bây giờ, tao cũng không biết viên đạn nằm ở đâu.”
“Chỉ có thể dựa vào vận may thôi.”
“Tao b.ắ.n một phát.”
“Nếu đạn nổ, mày chết.”
“Nếu là ổ rỗng, mày còn cơ hội làm người.”
“Đ-đại ca…”
Hạo ca cuối cùng cũng sợ rồi, sợ đến co rúm, vừa khóc vừa run:
“Tôi… tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi… Anh… anh tha cho tôi lần này đi…”
“Tôi thề sẽ không dám nữa… chỉ cần anh tha, bảo tôi làm gì tôi cũng làm…”
Sa Tuyệt bình thản đáp:
“Tao không giống chúng mày.”
“Tao nói được, làm được.”
“Mở to mắt chó của mày ra, nhìn xem thứ rác rưởi này sống hay chết.”
Nói xong, anh không chút chần chừ, bóp cò.
“ĐOÀNG!”
Tiếng s.ú.n.g vang lên như sét đánh.
Tim bọn lưu manh suýt ngừng đập.
Hạo ca trợn trừng mắt, toàn thân co giật một cái, rồi gục xuống bất động.
Nhưng hắn không chết.
Vì s.ú.n.g không có đạn trong ổ.
Hắn chỉ đơn thuần… bị dọa cho ngất xỉu.
“Xem ra hắn còn sống thêm được một lúc.”
Sa Tuyệt tỏ vẻ tiếc nuối, hạ s.ú.n.g xuống, rồi quay ánh mắt sắc lạnh về phía những tên còn lại.
“Giờ tới lượt chúng mày.”
Đám lưu manh run như cầy sấy:
“Đại đại đại ca, chuyện tối nay là do Hạo ca xúi giục bọn em! Bọn em chỉ… chỉ nghe lệnh thôi…
“Xin anh tha cho bọn em một lần…”
“Bọn em sẽ sửa sai…”
“Bọn em sẽ đi tự thú…”
Sa Tuyệt không buồn chớp mắt, ánh nhìn như lưỡi d.a.o quét về phía thằng nhóc có gương mặt non nớt nhất.
Anh bước tới, chĩa s.ú.n.g vào trán thằng bé.
“Muốn ăn đạn không?”
Lão Oai đã sợ đến mức nước mắt, nước mũi, thậm chí cả… chất bài tiết đều tuôn ra, miệng líu ríu không nói nên lời, chỉ biết liên tục lắc đầu:
“… không…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sa Tuyệt hỏi:
“Trong đám này, đứa nào từng xâm hại con gái?”
“Nói dối là tao bắn. Mày tự chơi trò đỏ đen đi.”
Lão Oai bật khóc:
“Em… em khai… kia kìa, cái tên đó… với hai đứa nữa… tụi nó bị đưa vào trường giáo dưỡng là vì từng… thay nhau… ngủ với con gái…”
Ánh mắt Sa Tuyệt lạnh như băng:
“Nhặt d.a.o lên.”
Lão Oai run rẩy nhặt lấy con d.a.o dưới đất.
Sa Tuyệt ra lệnh:
“Dùng dao… c.h.é.m nát chỗ đó của tụi nó.”
“Hộc!”
Một tiếng hít khí lạnh vang lên.
Toàn bộ căn kho ngập trong sợ hãi.
Lão Oai gào lên:
“Em… em không dám…”
Sa Tuyệt nói thẳng:
“Mày chưa đủ 14 tuổi. Đừng nói là cắt ‘cái đó’ của tụi nó, kể cả mày g.i.ế.c người cũng không bị làm sao.”
“Sợ gì?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lão Oai líu lưỡi:
“Em… em em em…”
Sa Tuyệt không dây dưa nữa, từ từ bóp cò.
Dù chỉ là động tác rất nhẹ, nhưng trong tai bọn lưu manh, tiếng cò s.ú.n.g nghe như sấm nổ.
Trái tim như muốn vỡ tung.
“Em làm… em làm!!!”
Lão Oai hoàn toàn sụp đổ, nhắm mắt hét to:
“Em làm ngay bây giờ, anh tha cho em…!”
Sa Tuyệt hạ súng, lấy điện thoại ra:
“Làm cho tốt, tao sẽ quay lại.”
Lão Oai cầm dao, khóc lóc bò qua:
“Gà ca… xin lỗi… em… em không muốn chết…”
Rồi nhắm mắt lại, giơ d.a.o đ.â.m xuống…
Mười mấy phút sau.
Lão Oai kết thúc “cuộc xử lý”.
Ngã lăn ra đất, ngoài khóc ra, đã không còn chút sức lực nào.
“Anh… anh ơi… em làm rồi…”
“Tha cho em đi…”
Sa Tuyệt bước đến, quỳ một gối xuống trước mặt hắn, dùng nòng s.ú.n.g vỗ nhẹ vào mặt lão Oai:
“Còn mày… vì sao lại bị đưa vào trường giáo dưỡng?”
Lão Oai nước mắt nước mũi tèm lem:
“Em… em chẳng làm gì cả… chỉ… chỉ là nghịch ngợm chút thôi…”
“Hắn… hắn g.i.ế.c người rồi!”
Một tên trong đám bị xử lý gào lên khản giọng:
“Hắn giành đồ ăn vặt của một đứa bé, đứa bé không cho, hắn liền đẩy nó ra giữa đường! Đứa nhỏ bị xe tông c.h.ế.t ngay tại chỗ!”
Lão Oai khóc đến khàn cả giọng, nghẹn ngào:
“Không… không phải… đó chỉ là… tai nạn mà thôi…”
Sa Tuyệt lạnh lùng nói:
“Bọn mày… đúng là một đám cặn bã.”
Anh đứng dậy, dùng chân đá con d.a.o mà Lão Oai vừa dùng đến cạnh một tên con trai khác.
“Dùng con d.a.o này, đ.â.m vào đầu gối của nó.”
Tên con trai kia mặt trắng như tờ giấy:
“Đ-đầu gối bên phải của nó đã bị đánh gãy rồi…”
Sa Tuyệt:
“Vậy thì đ.â.m vào đầu gối bên trái.”
Tên đó nước mắt ròng ròng:
“Em… em không dám…”
Sa Tuyệt:
“Thế thì để nó cắt cái đó của mày."
Tên kia bật khóc:
“Em… em đâm…”
— Sau khi hắn đ.â.m xong.
Sa Tuyệt lại đá con d.a.o đến trước mặt những kẻ khác.
“Tự chọn một đứa, đ.â.m một nhát.”
…
Mười mấy phút sau.
Tất cả bọn con trai đều dùng cùng một con dao… đ.â.m nhau một vòng.
Cảnh tượng hiện trường thảm không nỡ nhìn.
Trong không khí ngập mùi mồ hôi, m.á.u tươi, chất bài tiết và mùi cơ thể mục rữa.
Tiếng khóc văng vẳng từng hồi, như lễ tang đang diễn ra.
Bọn chúng đều biết rất rõ trong lòng:
Với những vết thương thế này, cả đời này chắc chắn sẽ thành tàn phế.
Không bao giờ còn có thể chạy nhảy, càng đừng mơ đến chuyện bắt nạt người khác nữa.
Lúc này… chỉ còn lại hai cô gái vẫn chưa bị động đến.
Bọn con trai trong lòng thầm nghĩ:
“Làm con gái đúng là sướng, gặp chuyện thế này cũng không bị xử lý…”
Nhưng…
Ngay khi vừa nghĩ đến đó, Sa Tuyệt đã bước tới trước mặt hai cô gái đang ôm chặt lấy nhau.
Một chân khuỵu xuống.
“Một tháng trước,”
“Trường trung học Ngũ Tương từng xảy ra một vụ bạo lực học đường rúng động.”
“Vài nữ sinh vì quá chán, đã đánh hội đồng rồi lột đồ một nữ sinh trước mặt bao người, quay clip lại rồi tung lên mạng.”
“Hai đứa bọn mày… chính là thủ phạm trong số đó, phải không?”
Hai cô gái sớm đã sợ tới mức mắt mờ tai điếc, cứng đờ không thể nói thành lời, chỉ còn biết liều mạng lắc đầu như điên.
“Không chịu thừa nhận, tội càng nặng hơn.”
“Xin… xin anh… tha cho bọn em..."
Tiếng nức nở chuyển thành tiếng khóc xé ruột:
“Bọn em không dám nữa… thực sự không dám nữa…”
Sa Tuyệt nhìn kỹ khuôn mặt họ, bình tĩnh nói:
“Tiểu Chỉ cái gì cũng tốt… chỉ là quá nhân từ.”
Mọi người trong lòng đồng loạt: “……”
Anh nói dối mà mặt không đổi sắc, lương tâm không cắn rứt à?
Sa Tuyệt vẫn tiếp tục:
“Vết thương trên mặt các người nhìn thì ghê, nhưng do còn trẻ, da thịt dễ hồi phục.”
“Chỉ cần điều trị đúng cách, vài ba năm sau sẹo cũng có thể xóa sạch.”