Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 1: Chương 1.







“Mười năm không gặp, mày vẫn vô lễ như xưa, gặp trưởng bối cũng không biết chào hỏi, xem ra An Như Mộng không dạy dỗ được mày, viện tâm thần cũng không dạy nổi mày.”



Bà cụ Phong – gầy gò đen nhẻm, tay chống gậy, mặc sườn xám tối màu, trên người đầy châu báu, ngồi chính giữa ghế sofa như một vị thái hậu, hoàn toàn không giấu nổi vẻ ghét bỏ đối với Phong Chỉ.



“Nếu không vì có hôn ước, loại con rác rưởi vô phương cứu chữa như mày, cả đời cũng không xứng bước chân vào nhà họ Phong.”



Phong Chỉ mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, trước n.g.ự.c thêu dòng chữ “Viện Tâm thần Thanh Sơn”, đứng dưới chùm đèn pha lê, không nghe bà cụ nói gì, chỉ nhìn quanh quất:



“Mẹ tôi đâu?”



Bà cụ lạnh nhạt đáp:



“Sáng nay bố mẹ mày đến Đế Đô dự hoạt động từ thiện, vài hôm nữa mới về Đường Thành.”



“Họ dặn mày sau khi về nhà thì học tập theo Nặc Nặc, làm một đứa trẻ ngoan hiếu thảo.”



“Ba anh trai mày cũng đang bận việc bên ngoài, chưa biết khi nào về.”



“Trước tiên, để mày làm quen với em gái mày – Tư Nặc.”



Phong Tư Nặc vẫn ngoan ngoãn tựa vào người bà cụ Phong, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho bà.



Nghe đến đây, cô ta mới e dè lên tiếng:



“Chị thật xinh quá… còn xinh hơn em nhiều…”



Làn da trắng như sứ.



Đôi mắt sáng trong như mèo.



Dáng người cao ráo.



Khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, sống mũi cao và đôi môi đỏ như hoa hồng, không cần trang điểm cũng đã cực kỳ xinh đẹp.



Ngay cả cô ta, người từ bé đến lớn luôn là hoa khôi trường học, cũng thấy ghen tỵ vài phần.



Phong Chỉ thu ánh mắt lại, liếc Phong Tư Nặc một cái:



“Tôi đúng là xinh hơn cô nhiều thật.”



Ánh mắt Phong Tư Nặc thoáng lóe lên vẻ tức giận:



“…”



Người phụ nữ này mới về đã dám chống đối cô ta?



Cô ta sẽ cho Phong Chỉ biết hậu quả của việc đắc tội với mình.



Vì thế cô ta chớp chớp đôi mắt to, nép sát vào lòng bà cụ, giọng run run:



“Chị ơi, nghe nói hồi nhỏ chị từng định thiêu c.h.ế.t bố nên mới bị đưa vào viện tâm thần… chuyện đó có thật không?”



Người giúp việc trong nhà đều là người mới làm mười năm gần đây, không ai biết chuyện cũ.



Đột nhiên nghe Phong Tư Nặc nói vậy, họ chấn động đến trợn tròn mắt.



Đại tiểu thư nhìn thanh tao nhã nhặn thế kia, hoàn toàn không giống người có thể làm ra chuyện đó…



Nhưng câu trả lời của Phong Chỉ lại khiến tất cả sốc nặng.



“Thật đấy.”



Phong Tư Nặc cười thầm trong bụng.



Đúng là điên, đến che giấu cũng không biết.



Cô ta vỗ ngực, làm bộ sợ hãi:



“Bố tốt như vậy, sao chị lại muốn thiêu c.h.ế.t bố?”



Phong Chỉ: “Vì ông ta đánh…”



Bà cụ hét lớn cắt ngang lời cô:



“Mày hối hận chưa?”



Phong Chỉ ngơ ngác:



“Hối hận gì cơ?”



Bà cụ: “Hối hận năm xưa suýt chút nữa thiêu c.h.ế.t bố mày đó!”



Phong Chỉ: “Có chứ.”



Bà cụ vừa đắc ý định giáo huấn thêm vài câu…

Thì nghe Phong Chỉ nói đầy tiếc nuối:



“Hối hận vì lúc đó tôi không đóng chặt cửa sổ lại hoặc đặt vài tảng đá nặng bên dưới. Như vậy thì bố sẽ không thể nhảy cửa sổ thoát ra, và tôi cũng đã không phải xa mẹ lâu đến thế.”



Không gian c.h.ế.t lặng.



Ánh mắt người giúp việc nhìn Phong Chỉ bắt đầu nhuốm đầy sợ hãi.



Bà cụ tức đến đỏ bừng mặt, giọng run lên:



“Mày… mày mày mày cái đồ không biết hối cải…”



Phong Tư Nặc vội vã vỗ nhẹ n.g.ự.c bà cụ Phong, dịu giọng an ủi:



“Bà ơi, bà đừng tức giận, chị chỉ nói thế trong lúc giận thôi, trong lòng chắc chắn không nghĩ vậy đâu…”



Phong Chỉ nghiêm túc:



“Cô nói sai rồi. Tôi đúng là nghĩ vậy thật.”



Bà cụ Phong: “Cháu nhìn nó đi! Biết đâu nó còn đang nghĩ làm sao thiêu c.h.ế.t bà nữa…”



Phong Chỉ lắc đầu:



“Tôi chưa từng nghĩ thiêu c.h.ế.t bà, tôi chỉ từng nghĩ… nếu bà c.h.ế.t sớm chút thì tốt biết mấy.”



Bà cụ tức đến trắng cả mắt, suýt ngất xỉu:



“Mày mày mày mày…!!!”



Phong Tư Nặc lại cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn đóng vai người tốt:



“Bà nội là người tốt nhất thế gian, độ lượng bao dung, đừng chấp chị ấy làm gì nhé.”



Nói xong, cô ta ôm lấy con heo bông bên cạnh, bước lên vài bước, chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra:



“Chào mừng chị về nhà!”



“Con búp bê này là món quà em đặt riêng tặng chị, mong chị thích nó.”



Phong Chỉ không để ý đến cô ta, chỉ lặng lẽ nhìn vào bức ảnh gia đình treo trên tường, như đang đắm chìm trong suy nghĩ.



Phong Tư Nặc chờ một lúc lâu vẫn không thấy phản ứng, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:



“Chị không thích em sao?”



Phong Chỉ thu lại ánh nhìn:



“Đúng vậy, tôi không thích cô.”



Cô ta sắp khóc đến nơi.



Bà cụ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chống gậy đứng dậy, gõ xuống sàn nhà “cộc cộc”, giận dữ nói:



“Phong Chỉ, mày vô lễ với người lớn thì thôi, nhưng Nặc Nặc là em gái mày, lại còn nhỏ như vậy, sao mày có thể vô lễ với em như thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Bà nói sai rồi.” Phong Chỉ nghiêm túc đáp,

“Cô ta là đứa trẻ được nhà họ Phong nhận nuôi, không phải em gái tôi.”



Câu này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều thay đổi.



Ánh mắt đám người giúp việc nhìn Phong Tư Nặc đầy kinh ngạc.



Nhị tiểu thư được cưng chiều bao năm qua… lại là con nuôi?



Sắc mặt Phong Tư Nặc tái nhợt, cả người như bị đập một cú thật mạnh, loạng choạng lùi về sau, chẳng mấy chốc đã đụng vào bàn trà.



“Á…” một tiếng.



Cô ta ngã nhào cùng với con búp bê, nước mắt rơi lã chã.



“Là lỗi của em…”



Cô ta nức nở nói.



“Bao nhiêu năm qua, em sống trong nhung lụa, được cưng chiều trong gia đình này, còn chị thì sống trong viện tâm thần không có tự do, ngày nào cũng uống thuốc đắng, không chào đón em cũng phải thôi…”



Phong Chỉ lạnh nhạt đính chính:



“Tôi đúng là không chào đón cô.”



“Nhưng tôi sống trong viện tâm thần cũng không khổ, cũng không phải ngày nào cũng uống thuốc.”



Phong Tư Nặc chớp mắt một cái, rồi “oa” lên một tiếng khóc to:



“Nếu chị không cần đứa em này, thì… thì em sẽ dọn ra ngoài, không làm phiền chị nữa…”



“Được.” Phong Chỉ gật đầu, “Dọn ra ngay đi, đừng làm chướng mắt tôi.”



Phong Tư Nặc sững người:



“…”



Đám người giúp việc cũng đứng hình:



“…”



Đại tiểu thư bị làm sao thế này?



Nhị tiểu thư chỉ nói câu khách sáo thôi mà, sao cô ấy lại thật sự đáp lại như thế?



Không phải làm nhị tiểu thư mất mặt à?



Bà cụ Phong giận đến tím tái mặt mày, gậy gõ “cộc cộc” vang rền:



“Phong Chỉ! Mày đừng quên điều kiện để được về nhà là không được bắt nạt Nặc Nặc!”



“Điều khoản đầu tiên trong ‘Cam kết không bắt nạt Phong Tư Nặc’ chính là: tuyệt đối không để ai biết chuyện Nặc Nặc không phải con ruột nhà họ Phong! Mày đã vi phạm rồi…”



“Tôi không vi phạm.” Phong Chỉ cắt ngang lời bà, “Tôi chưa từng ký vào bản cam kết đó.”



Sắc mặt Bà cụ Phong lạnh như băng, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn về phía luật sư Nghiêm đang đứng xa xa, cố gắng thu mình nhỏ lại.



Trong đầu luật sư Nghiêm chợt vang lên những lời Phong Chỉ từng nói với ông ta trong phòng tiếp khách ở viện tâm thần Thanh Sơn:



“Luật sư Nghiêm ăn nói lớn tiếng, cử chỉ thô lỗ, kích thích bệnh nhân nơi đây, nên bị họ dùng bút đ.â.m vào mu bàn tay. Chuyện đó không liên quan đến tôi.”



“Nếu luật sư Nghiêm muốn kiện tôi cố ý gây thương tích, vậy mời viện trưởng và bác sĩ tâm lý ra làm chứng. Chính ông mới là người vu cáo tôi.”



“Luật sư Nghiêm, nếu không có tôi đi cùng, ông bước ra khỏi cánh cửa này sẽ bị bệnh nhân đánh c.h.ế.t đấy. Tôi khuyên ông nên ký vào đơn xuất viện này, để tôi bảo vệ ông sống sót ra ngoài.”



“Ông biết mà, bệnh nhân tâm thần đánh c.h.ế.t người… không phải chịu trách nhiệm hình sự đâu.”



Ngay cả viện trưởng và bác sĩ tâm lý cũng khuyên ông ta nên ký cho xong đơn xuất viện, còn nói đó là chuyện tốt cho tất cả mọi người.



Dù bây giờ đã an toàn thoát khỏi nơi đó, nhưng cái bóng tâm lý mà Phong Chỉ để lại vẫn như gai cắm trong tim, ám ảnh cả đời, không thể xóa nhòa…



“Lão… Lão phu nhân, tôi thấy đại tiểu thư rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn lễ phép, hoàn toàn không cần phải ký cam kết kia…”



Ông ta dè dặt nói, “Cho nên tôi… tôi đã không để cô ấy ký…”



“Luật sư Nghiêm! Mỗi năm nhà họ Phong trả bao nhiêu tiền thù lao cho ông, mà ông lại xử lý như thế này sao?!”



Bà cụ Phong tức giận đến mức chống gậy đập xuống đất rầm rầm:



“Lập tức bảo Phong Chỉ ký vào cam kết, nếu không thì chúng tôi sẽ…”



“Lão phu nhân, ở sở luật có việc gấp, tôi phải quay về ngay lập tức.”



Luật sư Nghiêm lấy điện thoại ra, làm bộ nhìn lướt qua màn hình rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Có chuyện gì, bà có thể liên hệ trợ lý của tôi sau.”



Bóng ông ta nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.



“Cái tên chỉ biết lấy tiền này, thật khốn kiếp!”



Bà cụ Phong tức giận chửi một câu, ánh mắt lập tức quay sang Phong Chỉ:



“Cho dù mày chưa ký cam kết thì cũng không được bắt nạt Nặc Nặc…”



“Tôi không bắt nạt cô ta.” Phong Chỉ nghiêm túc đáp,



“Chính cô ta nói sẽ dọn ra ngoài, đã nói thì phải làm, nếu không sẽ thành nói dối.”



“Mà nói dối thì phải bị trừng phạt.”



Đám người giúp việc nghe mà trợn tròn mắt:

”…”

Hạt Dẻ Rang Đường



Cho dù nhị tiểu thư không phải con ruột nhà họ Phong, nhưng đại tiểu thư cũng không thể ép người ta như thế được… quá đáng thật…



“Rõ ràng mày đang bắt nạt Nặc Nặc!”



Đây là lần đầu tiên bà cụ Phong thấy có người dám nói chuyện ngông cuồng như vậy, giận đến mức như lửa cháy trên đỉnh đầu:



“Nặc Nặc đưa tay ra chào mày thì bị làm lơ, tặng quà cũng không cảm ơn, còn bị mày đẩy ngã…”



Câu nói còn chưa dứt, Phong Chỉ đã nghiêng người bước đến, đẩy luôn Phong Tư Nặc, người vừa được người giúp việc đỡ dậy, ngã nhào một lần nữa.



“Bà nói tôi đẩy cô ta, thì tôi đẩy cho đúng lời bà.”



Bà cụ Phong sững sờ:



”…”



Người giúp việc cũng c.h.ế.t lặng:



”…”



Phong Chỉ bị làm sao thế?



Có bệnh thật à?



Ai lại cố tình hiểu sai người khác rồi hành động thật như vậy chứ?



Phong Tư Nặc bị đẩy ngã dúi dụi lên bàn trà, lưng đập vào khay trái cây, ly nước, gạt tàn thuốc v.v.



Lưng đau ê ẩm.



Một con d.a.o gọt trái cây rơi xuống, lưỡi d.a.o sát ngay má cô ta, suýt nữa thì cắt trúng.



Cô ta sợ đến mức bật khóc thành tiếng:



“Nếu chị đã ghét em đến vậy, còn đánh em… thì, thì em sẽ đi khỏi đây ngay…”



“Bốp!”



Còn chưa nói hết câu, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com