Mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức vui mừng reo lên:
“Đại thiếu gia?”
Trong mắt Phong Tư Nặc cũng ánh lên một tia đắc ý.
Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị, trưởng nam của nhà họ Phong, Phong Cương, cuối cùng cũng đã trở về.
Phong Cương bước qua đám người giúp việc, đi thẳng tới cửa phòng khách, vừa nhìn liền thấy Phong Tư Nặc đang quỳ rạp dưới đất, tóc tai rối bù, hai má đỏ bừng sưng vù, nước mắt đầy mặt, lông mày anh khẽ nhíu lại.
“Nặc Nặc, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai đánh em ra nông nỗi này?”
Phong Tư Nặc chỉ tay về phía Phong Chỉ, nói giọng ngọng nghịu lẫn tiếng khóc:
“Chị… chị bảo em trộm kim cương của chị ấy… đốt tranh của chị ấy… nên chị ấy cũng… cũng đốt hết đồ của em…”
“Còn… còn đánh em…”
Phong Cương nghe hiểu ý cô ta, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ cho em một công bằng.”
“Quản gia Lưu, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến, bôi thuốc cho mặt của Nặc Nặc trước.”
Nói xong, anh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như lưỡi d.a.o mới mài xong, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Thế nhưng, ngay khi nhìn rõ Phong Chỉ, anh bỗng khựng lại một nhịp.
Mười năm không gặp, cô bé ngày nào cứ như con hổ con, thấy ai cũng muốn cắn một miếng, giờ lại trở nên… điềm tĩnh đến lạ.
Hoàn toàn không giống kẻ điên chút nào…
Không!
Càng là kẻ điên nguy hiểm, càng giống người bình thường.
Lão tam, lão nhị và Nặc Nặc đều bị cô hành cho khốn khổ không chịu nổi.
Anh không thể bị vẻ ngoài của cô đánh lừa.
Vì thế, gương mặt anh lại nghiêm lạnh, giọng nói trở về phong thái lạnh lùng, quyền uy thường thấy:
“Phong Chỉ, những gì Nặc Nặc nói có thật không?”
Phong Chỉ: “Đúng vậy.”
Phong Cương: “Em nghĩ việc em làm với Nặc Nặc là đúng à?”
Phong Chỉ: “Đúng.”
Phong Cương nhíu mày: “Em bắt nạt Nặc Nặc như vậy, trong lòng em không thấy có chút áy náy nào sao?”
Phong Chỉ lắc đầu: “Không có.”
Sắc mặt Phong Cương từ âm u chuyển thành mây đen vần vũ:
“Nghe nói em còn khiến bà nội tức ngất, khiến Tiểu Tước bỏ nhà đi, ép Tiểu Hầu đổi họ?”
Phong Chỉ: “Chuyện đó anh phải đi hỏi họ, em không biết.”
Phong Cương hít sâu một hơi, rồi nói:
“Bây giờ em lập tức xin lỗi Nặc Nặc, lão nhị, lão tam và bà nội.”
“Sau đó dọn ra khỏi phòng của Nặc Nặc, trả lại đồ cho con bé.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nếu em chịu làm vậy, anh sẽ bỏ qua chuyện này.”
“Chế độ đãi ngộ của em sau này cũng sẽ giống như Nặc Nặc, anh tuyệt đối không thiên vị.”
Phong Chỉ không chút do dự: “Em từ chối.”
Phong Cương cười lạnh: “Phong Chỉ, anh đã nghe nói nhiều về cái sự lợi hại của em.”
“Vệ sĩ trong nhà không khống chế được em.”
“Vệ sĩ của Tiểu Hầu cũng bó tay.”
“Nhưng tài xế của anh là lính đặc chủng xuất ngũ, từng phục vụ quân đội mười năm, tham gia chiến dịch chống khủng bố, từng đoạt quán quân giải đấu tấn công tay không, vượt địa hình và b.ắ.n s.ú.n.g trong quân đội.”
“Em có thể thử xem mình có đánh thắng được anh ta không.”
Dứt lời, anh lùi lại vài bước.
Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người không cao to nhưng rắn chắc, tinh anh, ánh mắt sắc bén, không có chút mỡ thừa nào trên cơ thể, liền bước đến trước cửa.
Qua đống lửa đang cháy hừng hực.
Phong Cương nói:
“Phong Chỉ, anh hỏi em lần cuối, em có chịu nhận lỗi không?”
Phong Chỉ: “Không nhận.”
“Rất tốt, có khí phách.” Phong Cương cười nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em tốt nhất đừng để bị bắt, nếu không, có khi em lại phải trở vào viện tâm thần lần nữa.”
Phong Chỉ nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói:
“Nếu anh không bắt được em, em sẽ đưa anh vào viện tâm thần đấy.”
“Xì, , ”
Đám người giúp việc đồng loạt hít khí lạnh.
Dám nói đưa đại thiếu gia vào viện tâm thần?
Ở nhà họ Phong bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người dám nói kiểu này với đại thiếu gia.
Phải biết rằng, đại thiếu gia là thiên tài thương trường được công nhận, là tổng tài bá đạo có tiếng, đầu óc sắc bén, thủ đoạn cứng rắn, đã nói là làm, chưa từng bị ai chống đối mà không phải trả giá.
Những kẻ dám khiêu khích đại thiếu gia, toàn bộ đều đã trở thành bại tướng dưới tay anh.
Cô tiểu thư điên rồ này rốt cuộc phải ngu ngốc đến mức nào mới dám nói ra những lời ngông cuồng như thế?
“Lang Tử, bắt nó lại.”
Phong Cương ra lệnh cho tài xế của mình, đồng thời liếc mắt ra hiệu, chỉ cần ra tay vừa phải, đừng làm thật.
Lang Tử hiểu ý, đan mười ngón tay lại với nhau, cố ý bẻ các đốt ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc” lạnh sống lưng.
Phong Chỉ không mấy phản ứng, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vào trong túi.
Phong Tư Nặc lập tức kêu lên, giọng đau đớn:
“Cẩn thận, trong túi cô ta có… có búa nhỏ!”
“Cô ta sẽ dùng cái búa đó đập…”
Lời còn chưa dứt, Lang Tử đã như tia chớp lao tới, vòng qua đống lửa, chỉ trong ba giây đã tiếp cận được Phong Chỉ, đưa tay chụp lấy cánh tay trái của cô.
Thành công rồi!
Mọi người trong lòng hét lên, xúc động đến suýt bật khóc.
Sau biết bao lần thất bại, cuối cùng cũng có người khống chế được cô tiểu thư điên rồi…
“A!”
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Lang Tử phát ra tiếng rên đau đớn, cả người run lên lùi lại, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Chuyện… chuyện gì vậy?
Mọi người nhìn kỹ lại, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Vậy mà cũng được sao?!
Trong lòng bàn tay phải của Lang Tử đang… cắm một cây gậy thép nhọn?
Cây gậy thép đó trông giống một chiếc kẹo mút: phần tay cầm dài khoảng 40 cm, to bằng ngón cái; phần đầu tròn như quả trứng, gắn đầy những chiếc gai nhọn bằng thép…
Tuy họ không nhìn rõ Lang Tử bị thương thế nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được,
Chắc chắn là lúc Lang Tử đưa tay túm lấy cánh tay Phong Chỉ, lại tóm trúng ngay cây gậy thép đầy kim nhọn kia.
Với lực tay mạnh và tốc độ nhanh như vậy, những kim nhọn ấy chắc chắn đã đ.â.m sâu vào lòng bàn tay anh ta.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau…
Khi Lang Tử còn đang cúi người rút tay lại vì đau, Phong Chỉ đã lao tới, vung chân đá mạnh vào đầu gối của hắn.
Mọi người vẫn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, tiếng xương gãy.
Lang Tử lại rên lên, ngã ngồi bệt xuống đất.
Phong Chỉ không dừng lại, rút cây gậy thép nhọn ra, nện thẳng vào cánh tay còn lại của Lang Tử.
Một lần, rồi lại một lần…
Đến khi cả cánh tay kia bê bết máu, cô mới dừng lại.
Một đầu gối của Lang Tử đã phế.
Hai tay đều bị thương nặng.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, trong tình trạng này cũng không thể tiếp tục chiến đấu.
Phong Chỉ cầm cây gậy thép nhọn, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cương:
“Giờ đến lượt em bắt anh rồi đó.”
Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt cô.
Gương mặt trắng như ngọc phủ một tầng ánh vàng nhàn nhạt.
Không có vui buồn, không giận dữ, không biểu cảm, như một bức tượng biết đi.
Thế nhưng trong mắt mọi người, cô chẳng khác nào một con ác quỷ bước ra từ biển lửa.