“Nhà họ Sa vô cùng phẫn nộ trước hành động của Sa Tuyệt. Họ yêu cầu tổ chương trình lập tức tuyên bố Sa Tuyệt nói dối, lập tức để anh ta rời khỏi trường quay. Nếu không, hậu quả tự gánh!”
Đài truyền hình Minh Thành là đài địa phương có sức ảnh hưởng lớn nhất cả nước.
Trò chơi can đảm: Thật Lòng hay Thử Thách lại đang là chương trình hot nhất hiện nay, tỷ suất người xem cao ngất ngưởng, làm mưa làm gió trên toàn mạng.
Ai dám ra lệnh cho tổ chương trình?
Nhưng nhà họ Sa không chỉ là tài phiệt số một Minh Thành, mà còn là cổ đông lớn kiêm khách hàng quan trọng của đài truyền hình Minh Thành, có ảnh hưởng cực kỳ sâu rộng.
Thậm chí cả ban giám đốc đài cũng không dám nói “không” với Nhà họ Sa một cách dễ dàng.
Thế nhưng đạo diễn Vi, là kẻ cứng đầu có tiếng.
Ông vặn cổ áo, giọng lạnh như thép:
“Nhà họ Sa thì đã sao?”
“Cậu quên à? Dượng tôi là phó cục trưởng Cục Quản lý Truyền hình, phụ trách tất cả các đài lên sóng vệ tinh.”
“Nhà họ Sa có bản lĩnh thì tới xoá luôn cả tôi đi?”
“Tôi mặc xác nhà họ Sa nghĩ gì, Sa Tuyệt phải quay cho hết số này!”
Tập phát sóng này quá bùng nổ.
Tỷ suất người xem và số lượt phát trực tuyến phá kỷ lục, lên top toàn quốc.
Bây giờ mà ép Sa Tuyệt rút lui?
Hạt Dẻ Rang Đường
Giết ông cũng không đồng ý!
Trợ lý thấp giọng:
“Nhưng… giám đốc đài cũng vừa gọi tới… Ý là bảo chúng ta tìm cách cho Sa Tuyệt rời khỏi sóng phát…”
Đạo diễn Vi nhíu mày, cười lạnh:
“Cậu nói lại với giám đốc, chương trình phát xong, muốn xử lý tôi thế nào cũng được. Nhưng tập này phải chiếu trọn vẹn!”
Trợ lý bất đắc dĩ, đành quay lại báo cáo.
Trong hội trường phát sóng trực tiếp.
Sa Tuyệt tiếp tục nói:
“Tôi đã suy đi xét lại toàn bộ vụ án.
Người có khả năng gây án lớn nhất, chính là Mã Đáo Thành.”
“Nhưng cậu ta là một kẻ nhát gan, ở nhà sợ bố mẹ, ở trường sợ thầy cô, tốt nghiệp rồi cũng không dám tỏ tình với người mình thích.”
“Cậu ta không đủ can đảm để g.i.ế.c ba mạng người.”
“Khả năng cao nhất, chính là xã hội đen được thuê để g.i.ế.c người.”
“Chúng sai sát thủ đột nhập phòng, dùng tay tôi cầm d.a.o g.i.ế.c người, rồi lặng lẽ rời đi.”
“Điện thoại của tôi? Chỉ cần tắt nguồn, đem vứt sông hay tiêu hủy là xong, chẳng để lại dấu vết.”
Khán giả và cư dân mạng thi nhau gật đầu, rất logic.
Sa Tuyệt nói tiếp:
“Tôi đã tìm tới xã hội đen ở địa phương.
Và bọn chúng thừa nhận chuyện này.”
Toàn trường sững sờ.
Mạng xã hội lại bùng nổ.
[Anh ta không phải ngồi tù suốt à? Sao điều tra được nhiều thế?]
[Nếu lời anh ta là thật… anh ta hoàn toàn có thể kháng án!]
[Xạo quá rồi? Mới 14 tuổi đi tù, giờ mới 24, lại còn ở nước ngoài, điều tra bằng cách nào?]
Sa Tuyệt dường như lường trước mọi phản ứng:
“Có người chắc sẽ hỏi: Nếu xã hội đen thừa nhận, thì sao tôi không lật lại vụ án?”
Anh cười lạnh:
“Không thể.”
“Vì nơi xảy ra án mạng không phải đất nước tôi. Không ai quan tâm một thằng nhóc ngoại quốc có oan hay không.”
“Thẩm phán chính xử vụ đó đã di cư sang Mỹ, lại còn bị Alzheimer.”
“Cảnh sát trưởng điều tra vụ đó, đã qua đời.”
“Còn sát thủ g.i.ế.c người?
Nghe nói đã chạy sang vùng Tam Giác Vàng, biệt tăm biệt tích.”
Cả mạng xã hội như chìm trong một làn sóng cảm xúc trầm nặng.
[Tuy tất cả chỉ là lời cậu ta kể, không có bằng chứng, nhưng tôi không hiểu sao, tôi lại tin.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi từng là học sinh của Nhất Trung Minh Thành, học cùng niên khóa với cậu ta. Năm đó, cậu ta là nhân vật huyền thoại, suýt được tuyển thẳng vào lớp thiên tài Thanh Hoa, Bắc Đại, lại nhất quyết thi đại học. Và còn đạt điểm cao nhất lịch sử của Minh Thành.
Tôi không tin cậu talà loại người g.i.ế.c người vì chơi quá đà.
Ở Đông Nam Á, những vụ án oan, án treo thế này không hiếm.
Nhưng… quá đáng tiếc.
Một người như cậu ta, lẽ ra đã có thể có một tương lai chói sáng.
Chỉ vì một đêm, mà mất cả thanh xuân.]
Một tràng tiếng thở dài lan khắp khán phòng.
Thế nhưng Sa Tuyệt vẫn giữ vẻ ung dung, nụ cười thoải mái hiện trên môi.
“Khi án mạng vừa xảy ra, thật ra tôi có thể chạy trốn.”
“Chỉ tiếc là thuốc ngấm quá lâu, mấy ngày tiếp theo tôi mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, cơ thể không có chút sức lực. Thế là lỡ mất cơ hội trốn thoát.”
Lúc này, Phong Chỉ – người đang ung dung ăn snac, bỗng giơ tay hỏi với vẻ tò mò:
“Anh định báo thù kiểu gì vậy?”
Sa Tuyệt nhìn sang cô, khóe môi nhếch lên:
“Cô thông minh như vậy, nếu là cô, cô sẽ làm gì?”
Phong Chỉ nghiêng đầu nghĩ một lát rồi nói rất thản nhiên:
“Chuyện cũ đã lâu, giờ mà lôi ra điều tra lại thì phiền phức lắm.”
“Nếu là tôi… tôi sẽ bắt hết mấy đứa khả nghi lại, từng đứa đập tàn, đứa nào sống sót thì chứng minh nó vô tội.”
Sa Tuyệt vỗ tay, mắt ánh lên vẻ tán thưởng:
“Nói hay lắm!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Khi tôi gặp nạn, không một ai giúp đỡ.”
“Bây giờ tôi đã ra ngoài… cũng chẳng cần thiết phải quan tâm cảm xúc của bọn họ.”
“Quét sạch một lượt là xong.”
Nói đến đây, anh thu lại nụ cười, ánh mắt đột nhiên băng lạnh, nhìn thẳng vào ống kính:
“Cho nên…
Các người, chuẩn bị mà c.h.ế.t đi.”
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ khán giả trước màn hình rùng mình.
Ánh mắt đó… quá đáng sợ.
[Đáng sợ thật! Nhưng mà trời ơi, sao lại thấy quyến rũ quá vậy? Tôi nghĩ… tôi yêu một tên điên mất rồi…]
[Hung thủ thật sự đang xem livestream không nhỉ? Nhìn ánh mắt đó chắc sợ c.h.ế.t khiếp rồi.]
[Minh Thành có khi nào sắp xảy ra một loạt vụ án mất tích không?]
[Xem như phim kinh dị, tuy sợ nhưng biết là mình vẫn an toàn… Đúng là kích thích!]
Tuy nhiên, không phải ai cũng thấy “vui vẻ”.
“Tên điên này… chẳng phải đang định trả thù nhà họ Sa sao? Có khi nào điên lên rồi ra tay với cả người vô tội không?”
“Chém gió thôi, nếu anh ta ghê gớm thế, sao lại bị nhốt tù suốt 10 năm?”
“Lúc xảy ra vụ án tôi còn nhỏ, chẳng biết gì đâu. Nếu Sa Tuyệt muốn trả thù thì chắc cũng không tìm tôi… các nguời tự lo đi nhé.”
Trực tiếp tại hiện trường.
MC Anh Đồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng một cách nghiêm túc:
“Vị khách mời này, tôi hiểu tâm trạng của cậu.”
“Nhưng tôi phải nhắc nhở: Đông Đại là một quốc gia pháp trị. Nếu cậu có oan ức, cần phải bảo vệ quyền lợi bằng con đường hợp pháp, tuyệt đối không được manh động.”
Tuyệt Sắc Tú Tú – lần hiếm hoi – cũng nói lời nghiêm túc:
“Chương trình này có hàng chục triệu người xem, chắc chắn trong đó có cả các anh công an đang theo dõi.”
“Anh vừa nói vậy, người ta chắc chắn đang để mắt tới anh rồi.”
“Khó khăn lắm anh mới được tự do, lại còn trẻ trung thế này… đừng để một phút bốc đồng hủy hoại cả đời mình.”
Nhưng chưa dứt câu…
Cô ta lại không kìm được bản tính, giơ tay khẽ vuốt tóc, nháy mắt với Sa Tuyệt một cách gợi tình:
“Tôi rất sẵn lòng dùng vẻ đẹp, sự dịu dàng và cơ thể này để chữa lành tổn thương cho anh.”
“Cho tôi một cơ hội… cũng là cho chính anh một cơ hội, được không?”