Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 39







Phong Chỉ gật đầu: “Lên xe đi.”



Mọi người: “……”



Hai người thật sự không nhận ra mình có vấn đề sao?”



Phong Chỉ thản nhiên mở cửa xe chuẩn bị lên.



Sa Tuyệt lại nói:



“Em uống rượu rồi, không thể lái xe. Để anh lái.”



Phong Chỉ:



“Em uống ngàn ly không say, đầu óc rất tỉnh táo, hoàn toàn có thể lái xe.”



Sa Tuyệt:



“Luật pháp quy định không được lái xe sau khi uống rượu, em định vi phạm luật à?”



Phong Chỉ suy nghĩ một chút:



“Được rồi, em tuân thủ pháp luật. Anh lái đi.”



“Chạy đến nhà anh trước, rồi em sẽ tự lái xe về nhà em.”



Sa Tuyệt:



“Tối nay anh có hẹn với bạn ở Đường Thành, anh sẽ đi Đường Thành.”



Phong Chỉ gật đầu:



“Ồ, vậy thì tiện đường.”



Hai người chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, một người lên ghế lái, một người vào ghế phụ.



Chiếc xe phóng đi không ngoảnh lại.



Mọi người: “……”



Biết họ điên rồi.



Nhưng không ngờ… điên đến mức này.”



Nam nghệ sĩ A chua chát nói:



“Đúng là một cặp trời sinh.”



Mọi người liếc mắt nhìn anh ta.



Mấy cái tâm tư nhỏ đó, ai mà chẳng nhìn ra.



Từ Thán mỉa mai:



“Người ta chẳng thèm để mắt tới cậu đâu, dẹp cái hy vọng đi.”



Nam nghệ sĩ A không chịu lép vế:



“Cậu đúng là một trò cười, lấy tư cách gì nói tôi?”



Từ Thán hừ lạnh, tức giận lên xe, rồ ga bỏ đi.



Tuyệt Sắc Tú Tú liếc mắt đưa tình với nam nghệ sĩ A:



“Chúng ta đều thất tình cả rồi, đi thuê phòng nhé?”



Nam nghệ sĩ A mặt không cảm xúc:



“Cô nhìn là biết dạng thích ăn đồ xịn. Tôi cũng vậy.”



“Vậy nên, đừng làm phiền tôi nữa.”



Nói xong lên xe rời đi.



Các khách mời còn lại cũng lần lượt rời khỏi.



Đạo diễn Vi nhìn theo bóng xe dần khuất, đẩy gọng kính, cảm thán:



“Đêm nay thật sự là một đêm huy hoàng khó lặp lại.”



“Không biết kiếp này tôi còn có cơ hội tạo ra kỳ tích như thế nữa không…”



Cùng lúc đó, tại nhà họ Phong.



Một chiếc xe thương mại hạng sang lao tới, dừng trước cổng biệt thự.



Cửa xe bật mở.



Phong Mang mặt mày u ám bước xuống, đạp tung cổng lớn:



“Mai Đại đâu rồi?”



Quản gia Lưu run rẩy:



“Phu nhân… phu nhân nói đi thăm Nhị tiểu thư rồi…”



Nhắc đến Phong Tư Nặc, mắt Phong Mang ánh lên sát khí:



“Phong Tư Nặc đang ở đâu?”



Quản gia Lưu:



“Không… không rõ…”



Phong Mang rút điện thoại ra, định gọi cho Mai Đại.



Nhưng một cuộc gọi khác chen vào.



“Phong tổng, Hồng Lâu Club có chuyện rồi, ngài mau đến xem…”



“Hồng Lâu an ninh nghiêm thế, xảy ra chuyện gì được?”



“Có người dùng chất cấm trong club, bị báo cảnh sát, giờ công an đã phong tỏa rồi…”



Khóe mắt Phong Mang giật liên tục:



“Tôi đến ngay.”



Quay đầu dặn tài xế và vệ sĩ:



“Đỡ đại thiếu gia xuống xe rồi lập tức đưa tôi tới Hồng Lâu.”



Gặp phải chuyện lớn như vậy, ông ta dĩ nhiên không còn tâm trí lo chuyện Mai Đại nữa.



Mai Đại nhận được tin, thầm đắc ý, nhắn tin cho Phong Tư Nặc:



“Đừng lo, bố con gặp chuyện khẩn, mấy ngày tới chắc sẽ không quay lại đâu.”



Phong Tư Nặc vốn đang trằn trọc không ngủ được vì hoảng loạn, nhận tin xong cũng yên tâm hơn đôi chút, chậm rãi thiếp đi.



Sáng hôm sau.



Phong Tư Nặc mắt thâm quầng gọi điện xin phép nghỉ với thầy cô:



“Nghỉ vài hôm vì bị ốm.”



Nhà họ Phong từng quyên tiền cho học viện.



Hạt Dẻ Rang Đường

Phong Hầu lại là idol nổi tiếng, từng giúp học viện rất nhiều tài nguyên.



Cộng thêm bình thường Phong Tư Nặc cũng có quan hệ tốt với mọi người, nên giáo viên lập tức đồng ý:



“Em cứ nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe hẳn hẵng quay lại, không cần vội.”



Phong Tư Nặc thở dài một hơi, kéo vali nhỏ, đi ra cổng trường.



Trên đường trong khuôn viên, tuy không đông người, nhưng gần như ai đi ngang qua cũng chỉ trỏ cô ta.



“Cô ta luôn nói Phong Hầu rất thương mình, ai ngờ chỉ là con nuôi nhà họ Phong…”



“Loại người này ghê tởm thật, còn bắt Từ Thán đi làm khó con gái ruột của nhà họ Phong ngay trên sóng truyền hình…”



“Ghê nhất là cái gọi là cam kết không được bắt nạt ‘tiểu thư giả mạo’, mặt dày đến mức nào mới nghĩ ra thứ đó…”



“Tóm sống một đóa trà xanh to đùng…”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Tư Nặc lấy tay che má, bước nhanh ra khỏi cổng phụ.



Ngay bên ngoài cổng phụ là Hồ Mật nổi tiếng của Đường Thành.



Hồ Mật rất lớn, có hình số 8, diện tích tương đương hơn một trăm sân bóng đá, xung quanh hồ là bãi cỏ và dải cây xanh rộng rãi.



Mỗi sáng và tối, thường có sinh viên Học viện Điện ảnh đến bờ hồ phía gần trường mình để luyện tập thoại, múa, xiếc, v.v.



Vì trường vẫn chưa khai giảng nên khu vực này người qua lại không nhiều.



Phong Tư Nặc buông tay khỏi mặt, uể oải đi dưới tán cây.



“Huýt~~~~~”



“Huýt huýt huýt~~~~”



Tiếng huýt sáo quen thuộc và đáng ghét vang lên bên tai cô ta.



Cô ta theo phản xạ ngẩng đầu lên.



Quả nhiên thấy mấy tên côn đồ quen mặt, trông chẳng khác gì đám khỉ trên núi Nga Mi, đứa thì ngồi xổm, đứa nằm dài, kẻ thì cởi trần, kẻ vén áo khoe cái bụng mỡ xấu xí, có kẻ hút thuốc, có kẻ cầm chai rượu, nhìn cô ta bằng ánh mắt lả lơi, vừa huýt sáo vừa hát tình ca.



“Cô gái bên kia ơi, nhìn sang đây, đừng để vẻ ngoài của tôi làm em hoảng, thật ra tôi dễ thương lắm…”



“Cô gái bên kia ơi, nhìn sang đây, chàng trai cô đơn đang yêu lần đầu, cần em cho một chút yêu thương…”



“Em gái ơi hãy mạnh dạn mà bước tới, bước tới, đừng quay đầu lại…”



“Một nụ hôn nhẹ, khiến anh nhớ nhung đến tận bây giờ…”



Chết tiệt!



Phong Tư Nặc tức giận đến bốc khói, quay người bỏ đi hướng khác.



Nhưng đám lưu manh đó đã đứng dậy, nhanh chóng chặn đường cô ta.



Mặt mày cười cợt:



“Phong Tư Nặc, đừng đi mà, hai tháng không gặp, Hạo ca nhớ cô muốn chết…”



“Chỉ cần em đi chơi với Hạo ca một ngày, bọn anh tuyệt đối không làm khó cô…”



Hạo ca ngậm điếu thuốc, nhìn cô ta như thể kẻ đói nhìn thấy miếng thịt:



“Đi ăn bữa cơm với anh, hôm nay tha cho em, được không?”



Phong Tư Nặc cười lạnh, trong lòng chỉ muốn phun ra một câu “Cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga?”



Nhưng nơi này vắng người.



Lũ cóc ghẻ này cũng đã lâu không gặp cô ta.



Nếu cô ta dám khiêu khích, chẳng biết chúng sẽ làm gì tiếp theo.



Vì vậy, cô đảo mắt, nở một nụ cười nhẹ:



“Các anh không xem chương trình truyền hình tối qua à?”



Đám lưu manh:



“Chúng tôi bận đi đánh nhau với trường bên, thời gian đâu mà xem chương trình?”



“Chương trình có màn t.h.o.á.t y không?”



“Có siêu xe không?”



“Có gái nóng bỏng không?”



“Chương trình nào sánh bằng phim 18+ hay tán gái chứ…”



Hạo ca xoay xoay chiếc bật lửa hàng hiệu trên tay:



“Chương trình gì?”



“Em lên truyền hình rồi hả?”



Thì ra… bọn chúng chưa xem chương trình.



May quá.



Trong mắt bọn họ, cô vẫn là nữ thần cao cao tại thượng.



“Tôi không lên truyền hình gì cả, chỉ tiện miệng hỏi thôi.”



Phong Tư Nặc lấy điện thoại ra:



“Các anh thấy tôi xinh đúng không?”



Vừa nhắc đến sắc đẹp, mắt đám lưu manh sáng rực, nước dãi sắp chảy.



Ngay cả Hạo ca cũng l.i.ế.m môi, ánh mắt đầy nóng bỏng:



“Quanh Hồ Mật này nhiều trường vậy, em là đẹp nhất!”



“Làm cô gái ngoan ngoãn chi cho khổ?”



“Làm bạn gái anh đi. Anh sẽ dẫn em bay cao, cảm nhận những trải nghiệm chưa từng có…”



Phong Tư Nặc âm thầm lật trắng mắt, rồi giơ màn hình điện thoại lên cho bọn chúng xem:



“Đây là chị gái tôi.”



“Có phải còn đẹp hơn tôi?”



“Cô ấy mới ra tù, vừa trở về là đã đuổi tôi ra khỏi nhà.”



Đám lưu manh mắt sáng như đèn pha, như thể lần đầu nhìn thấy phụ nữ:



“Chị của hoa khôi trường Điện ảnh, không hổ danh, đẹp thật đấy!”



“Đẹp muốn xỉu!”



“Cô có Hạo ca rồi, chị gái cô giới thiệu cho tôi nhé…”



Một lũ vô dụng không ra gì!



Phong Tư Nặc mắng thầm trong lòng, rồi hất mái lên:



“Vết thương trên trán tôi là do cô ấy gây ra.”



Hạo ca đưa tay sờ vào cục u trên trán cô, ánh mắt lập tức trở nên hiểm ác:



“Anh đã nói rồi, ai dám bắt nạt bạn gái anh, anh sẽ g.i.ế.c nó!”



“Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều như nhau.”



Phong Tư Nặc lùi lại hai bước, tránh bàn tay đang vươn tới của hắn:



“Nếu anh dám đi dạy dỗ cô ta, tôi sẽ hẹn hò với anh.”



Hạo ca còn chưa kịp mở miệng, đám lưu manh bên cạnh đã phấn khích đến mức như bầy quỷ nhảy nhót:



“Đi đi đi! Hạo ca, tụi mình đi luôn!”



“Con nhỏ xinh thế này, lại vừa ra tù, nhất định chơi rất bốc!”



“Cho anh em tụi này chơi tới bến!”



“Dù sao em còn nhỏ, chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự mà…”



Hạo ca l.i.ế.m môi:



“Em muốn anh ‘dạy dỗ’ cô ta thế nào?”



Phong Tư Nặc đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:



“Tôi lớn từng này, chưa bao giờ bị ai làm nhục như vậy…”



“Anh nghĩ tôi quý giá thế nào, thì dạy dỗ cô ta nặng tay chừng đó.”



“Hiểu rồi!”



Hạo ca búng tay cái “tách”, cười nham hiểm:

“Em cứ chờ tin tốt từ anh.”



Nói xong, hắn vứt điếu thuốc xuống đất:



“Đưa anh số điện thoại hoặc vị trí của cô ta, tôi sẽ hẹn gặp.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com