Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 37







Nam nghệ sĩ A bị hỏi đến câm nín: ……



Khán giả tại hiện trường câm nín: ……



Ngay cả đạo diễn Vi và anh Đồng cũng sững sờ: ……



Chương trình “Thật lòng hay Thử thách” đã phát sóng hơn một năm, đủ mọi câu hỏi kỳ quái từng xuất hiện.



Nhưng hỏi về cát-sê thì đây là lần đầu tiên.



Chỉ có Sa Tuyệt là không đúng lúc bật cười thành tiếng:



“Phụt!”



Phong Chỉ đợi hơn mười giây:



“Anh không trả lời, là chọn thử thách hả?”



Nam nghệ sĩ A hít sâu một hơi:



“Theo hợp đồng, cát-sê là thông tin bảo mật, tôi không thể tiết lộ.”



“Vậy nên tôi chọn: Uống một trong ba loại ‘nước uống hắc ám’.”



Anh ta đứng lên, đi thẳng đến bàn, chọn chai rượu trắng 58 độ, tự rót cho mình một ly.



Cư dân mạng kinh hãi:



[Không phải anh ấy dị ứng rượu à? Vẫn dám uống luôn?]



[Cố gắng ghê vậy?]



[Tuy anh ấy nhiều tin đồn, bạn gái thay như áo, nhưng phải công nhận lúc làm việc rất chuyên nghiệp, không hề qua loa.]



Dưới ánh mắt của mọi người.



Nam nghệ sĩ A nhíu mày, mặt đầy bi tráng, từng ngụm, từng ngụm nhỏ uống hết ly rượu trắng như thể đang uống thuốc độc.



Không biết còn tưởng anh ta đang uống thuốc trừ sâu.



Ba phút sau.



Anh ta đặt ly rỗng xuống bàn, quay về ghế ngồi, mỉm cười:



“Tiếp theo.”



Lượt tiếp theo là Mạnh Ca.



Cô ấy xoay kim hơi mạnh, kim quay năm sáu vòng mới dừng lại, và chỉ trúng Sa Tuyệt.



Cô ấy có chút khó xử, do dự một lúc mới hỏi:



“Khách mời Sa Tuyệt, anh thích kiểu con gái như thế nào?”



Sa Tuyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Phong Chỉ:



“Giống như Tiểu Chỉ vậy.”



Khán giả tại hiện trường: ……



Cư dân mạng toàn quốc: ……



Mẹ nó…



Mới tí đã phát cẩu lương rồi à?



Có nghĩ đến cảm giác của fan mới không?



Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay về phía Phong Chỉ, tràn đầy ghen tị và đố kỵ.



Dù Sa Tuyệt rất nguy hiểm, từng ngồi tù mười năm, nhưng ngoài chuyện đó ra, anh ta có tất cả những gì người đời mơ ước — đẹp trai, thần bí, giàu có, lạnh lùng nhưng thủ thân như ngọc, không bị sắc đẹp dụ dỗ.



Một người đàn ông như vậy, ai mà không muốn?



Còn Phong Chỉ thì chỉ khẽ liếc anh một cái, rồi tiếp tục cúi đầu ăn kem.



Cư dân mạng:



[Sao cô ấy cứ ăn mãi thế?]



[Không lẽ nhà họ Phong ngược đãi “Phong tiên nữ”, không cho ăn no?]



[Cũng có khả năng. Cô ấy vừa nói ngoài việc tìm mẹ, điều cô ấy cần nhất là tiền đấy thôi?]



[Nhà họ Phong là gia tộc giàu nhất Đường Thành, Phong Hầu là idol đang nổi đình đám,không thể nào thiếu tiền được, thế mà để Phong Chỉ bị đói? Thật quá đáng…]



Thế là cư dân mạng nhiệt tình lại thi nhau mắng cả nhà họ Phong một trận tơi bời.



Vòng chơi mới bắt đầu.



Từ Thán, người từng luyện quay kim, lại quay trúng Phong Chỉ.



Anh ta nghiến răng hỏi:



“Cô có từng cảm thấy hối hận một chút nào về việc suýt thiêu c.h.ế.t cha mình không?”



Phong Chỉ lắc đầu:



“Không.”



Sa Tuyệt cũng quay trúng Phong Chỉ:



“Trong mười năm ở viện tâm thần, có ai từng ngược đãi em không?”



Cư dân mạng:

Hạt Dẻ Rang Đường



[Họ đều nhìn ra dụng ý của Sa Tuyệt!]



[Anh ta định báo thù cho “Phong tiên nữ” à?]



Cả đám nhân viên ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn lúc này: Đang run lẩy bẩy…



Phong Chỉ trên đầu hiện ra cả đống dấu hỏi:



“Không ai ngược đãi tôi cả. Chỉ là lúc mới vào, tôi nói mình không bị bệnh, họ không tin, nên cứ bắt tiêm thuốc, uống thuốc.”



“Sau đó tôi dùng thực lực chứng minh là tôi không bị bệnh, họ liền quay đầu làm người tốt, không tiêm hay ép thuốc tôi nữa.”



Cư dân mạng:



[Thực lực… là sao cơ?]



[Cảm giác hơi đáng sợ nha, đến mức khiến cả viện tâm thần “quay đầu là bờ”?]



Tuyệt Sắc Tú Tú lại quay trúng Phong Chỉ, vừa mở miệng liền hỏi:



“Cô học đến lớp mấy rồi?”



Câu hỏi này, cũng là do Sa Ảnh Nhi và Phong Tư Nặc chỉ đạo Tuyệt Sắc Tú Tú hỏi.



Cô ta đã nhận lợi ích từ họ thì phải làm cho tròn nhiệm vụ.



Phong Chỉ: “Sáu tháng.”



Tuyệt Sắc Tú Tú nở nụ cười đắc thắng: “Người tiếp theo.”



Không biết là trùng hợp hay cố ý, nam nghệ sĩ A lại tiếp tục quay trúng Phong Chỉ.



Dù vì uống rượu nên bị dị ứng, mặt nổi mẩn đỏ, anh ta vẫn cố gắng uống thuốc rồi chịu đựng mà hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Tại sao cô chỉ học có sáu tháng?”



Phong Chỉ:



“Mẹ tôi khi sinh tôi ra bị khó sinh, cơ thể rất yếu, nên dẫn tôi đến viện điều dưỡng dưỡng bệnh.”



“Ở đó suốt năm năm.”



“Viện điều dưỡng không có nhà trẻ, nên tôi học cùng mẹ.”



“Năm sáu tuổi tôi bị bệnh nặng, sau khi khỏi, mẹ mới đưa tôi về nhà họ Phong và cho tôi đi học tiểu học.”



“Nội dung tiểu học quá đơn giản, các bạn học thì ngốc ngốc, tôi không thích, nên mẹ cho tôi nghỉ học ở nhà tự học, còn đăng ký cho tôi học thêm ở lớp kỹ năng.”



“Lúc rảnh Sa Tuyệt cũng dạy tôi nữa.”



Nói đến đây, cô bổ sung:



“Mẹ tôi là giáo viên mầm non, biết rất nhiều thứ.”



Mọi người nghe xong đều cảm thấy mềm lòng.



[Đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã chịu nhiều vất vả…]



[Bảo sao cô ấy chỉ yêu mẹ mà không yêu bố…]



[Thì ra cô ấy và Sa Tuyệt là thanh mai trúc mã thật, bảo sao ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy dịu dàng thế…]



[Dù tôi là học sinh tiểu học ngốc ngốc, nhưng vẫn rất thích chị gái điên…]



Nữ danh nhân B xoay trúng Sa Tuyệt.



Cô dè dặt hỏi:



“Lúc anh ngồi tù… thật sự có từng g.i.ế.c người sao?”



Sa Tuyệt: “Thật.”



Nữ danh nhân B lập tức im bặt.



Phong Chỉ xoay kim, trúng Sa Tuyệt.



Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:



“Anh từng cứu mạng tôi hồi nhỏ, tôi muốn báo đáp anh.”



“Anh muốn gì?”



Toàn mạng xã hội ngỡ ngàng.



Sa Tuyệt nhìn Phong Chỉ, giọng trầm ấm và dịu dàng:



“Anh muốn thấy em cười.”



Lần đầu tiên, gương mặt Phong Chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên.



Cư dân mạng:



[Ủa sao mình lại cảm động?]



[Còn có chút muốn khóc nữa…]



[Giờ mới để ý, từ đầu chương trình đến giờ, Phong Chỉ chưa từng cười.]



[Thật đấy, xem lâu vậy mà không để ý…]



[Tại sao cô ấy chưa từng cười?]



[Có phải vì chưa từng có chuyện gì đáng để cô ấy cười không?]



[Đồ ngốc! Chị ấy chưa tìm được mẹ mà, sao mà vui nổi…]



Ký túc xá Đại học Đường Thành.



Phong Tước đưa tay che mặt.



Nước mắt chảy ra từ kẽ tay.



Tiểu Chỉ không chỉ chưa từng cười trong chương trình, mà ở nhà cũng chưa từng cười…



Anh không phải là một người anh xứng đáng.



Cũng không phải một đứa con xứng đáng.



Anh chưa bao giờ thật sự tìm hiểu mẹ ruột và em gái ruột của mình…



Trực tiếp tại hiện trường.



Phong Chỉ nhìn Sa Tuyệt, qua vài giây mới cứng nhắc nhếch khóe môi, cố gắng làm ra động tác “cười”, rất nghiêm túc nói:



“Tôi cười rồi.”



Sa Tuyệt nở nụ cười dịu dàng:



“Ừ, em cười rất đẹp, giống như tiên nữ vậy.”



Trường quay im phăng phắc.



Còn phòng livestream thì… comment tràn ngập:



[Hóa ra mình dễ xúc động đến vậy…]



Trò chơi bước vào giai đoạn cuối.



Tỷ suất người xem và lượng người xem trực tuyến vẫn không ngừng tăng, đạt mức kỷ lục kinh hoàng.



Còn Phong Tư Nặc, người đã trốn khỏi đài truyền hình, lúc này đang chạy giữa cơn mưa phùn, vừa khóc vừa nói:



“Mẹ ơi… phải làm sao bây giờ?”



“Bố nhất định sẽ xem chương trình tối nay…”



“Ông ấy chắc chắn sẽ nổi giận…”



“Con điên đó còn định làm xét nghiệm ADN giữa con và mẹ…”



“Mẹ… con không phải con ruột của mẹ đúng không?”



Mai Đại vừa gọi điện thoại, vừa nhét những món trang sức đắt nhất vào một chiếc túi xách cỡ lớn, sắc mặt vô cùng nặng nề.



“Nặc Nặc, đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.”



“Con đang ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?”



Phong Tư Nặc: “Con vừa rời khỏi đài truyền hình Minh Thành, đang chuẩn bị lái xe về Đường Thành…”



“Tuyệt đối đừng quay về!” Mai Đại nghiêm giọng nói,



“Bố con đang vô cùng tức giận, chẳng nghe lọt tai điều gì cả.”



“Nếu để ông ấy nhìn thấy con bây giờ, ai biết được ông ấy sẽ làm ra chuyện gì?”



“Nhưng nếu con không về nhà, thì còn có thể đi đâu?”



Phong Tư Nặc gào khóc gần như tuyệt vọng:

“Cả thế giới đều biết con không phải con ruột nhà họ Phong, danh tiếng cũng bị con điên c.h.ế.t tiệt đó hủy hoại rồi…”



“Con còn có thể đi đâu?”



“Mẹ nói đi! Con còn có thể đi đâu được nữa?!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com