Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 5







Tầng dưới, trong phòng ăn.



Phong Chỉ đang thong thả ăn tối.



Bỗng một người xông thẳng vào, chỉ tay vào cô hét lớn:



“Này! Nha đầu ngốc này! Mới về đã dám đuổi bà và Nặc Nặc ra khỏi cửa, thật quá đáng!”



Cô cầm d.a.o nĩa theo đúng trình tự, gắp một miếng bánh sô-cô-la đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Đôi mi dài khẽ nhấc lên, ánh mắt lướt qua người vừa đến.



Người nọ cao gần mét tám, tay dài chân dài, vóc dáng rắn rỏi, không có lấy một chút mỡ thừa.



Làn da rám nắng nhàn nhạt, rõ ràng là một người thường xuyên vận động thể thao.



Anh ta mặc áo ba lỗ đỏ cùng quần thể thao, tóc tai còn ướt, mồ hôi trên người chưa khô hẳn, chắc chắn vừa từ sân thể thao phóng như bay về nhà, lại vã thêm một lớp mồ hôi nữa.



Gương mặt vốn thuộc hàng “soái ca” trong mắt người khác giờ đây đầy vẻ bất mãn.



“Em không đuổi Phong Tư Nặc đi đâu.”



Phong Chỉ nuốt miếng bánh, bình thản nói.



“Là cô ta nói muốn dọn ra ngoài. Vài phút sau lại đổi ý, thật không có chút chữ tín nào.”



Ngay khi nhìn thấy Phong Chỉ, mắt Phong Tước sáng rực như đèn pha: Wow!



Cô gái trước mặt, không trang điểm mà xinh như tiên nữ thế này, chính là tiểu điên Chỉ mười năm rồi không thấy?



Cô bé từng hung dữ như hổ con, mỗi lần thấy anh là trừng mắt bặm môi...



Bây giờ còn xinh hơn cả Nặc Nặc nữa…



Khoan đã.



Anh đang nghĩ cái gì vậy?!



Sao lại dễ dàng “di tình biệt luyến” như vậy?



Anh đỏ mặt, lắc lắc đầu, hòng vứt hết mấy ý nghĩ linh tinh đi, nghiêm túc trở lại với nhiệm vụ chính.



Nhưng mà…



Tiểu điên Chỉ nhìn thấy anh mà không có chút phản ứng nào sao?!



Anh là giáo thảo của Đại học Đường Thành đó! Còn là “hoàng tử tennis” nữa cơ mà!



Đôi mắt đẹp kia là để nhìn cho vui thôi sao?

Sao có thể phớt lờ nhan sắc đỉnh cao như anh chứ?!



Phong Chỉ rút mắt về, tiếp tục gắp thêm miếng bánh.



“Em còn ăn được sao?”



“Em còn tâm trạng ăn nữa à?”



“Nói cho rõ ràng rồi hãy ăn tiếp!”



Phong Tước không hiểu sao càng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô lại càng thấy bức bối.



Anh xông thẳng đến, định giành lấy đĩa bánh trước mặt cô.



Nhưng còn chưa chạm được, thì—



“Xoẹt!”



Phong Chỉ vững tay cầm d.a.o nĩa, cổ tay xoay nhẹ, dùng nĩa đ.â.m thẳng vào cánh tay anh.



Trúng luôn.



“Á á á ——”



Phong Tước ôm tay nhảy dựng lên, nước mắt sắp trào ra:



“Đau quá! Đau muốn c.h.ế.t luôn ấy!!”



Người giúp việc: “…”



Tam thiếu gia là sinh viên thể thao của trường danh tiếng, không chỉ bóng rổ, tennis mà ngay cả võ đạo cũng đai đen.



Vậy mà vừa chạm mặt là đã bị đại tiểu thư “xiên” cho đau đến mức nhảy dựng lên?



Là thật sự đau? Hay đang giả bộ cho có kịch tính?



Phong Chỉ hờ hững thổi thổi d.a.o nĩa, như thể đang muốn thổi bay mảnh bụi bẩn nào đó.



“Em… em đúng là con điên thật sự!”



Phong Tước tức đến phát điên.



Dù sao anh cũng là anh trai ruột đẹp trai ngời ngời của cô, sao cô có thể đối xử với anh như vậy chứ?



Phải dạy dỗ lại con nhỏ này mới được!



Mắt đảo nhẹ một vòng.



Phong Tước nở nụ cười gian, với tay cầm lấy cái kéo cắt cua trên bàn, răng trắng lấp lánh:



“Để anh cắt tóc em! Xem em còn dám hung dữ nữa không!”



Nói là làm, anh mở kéo, nhắm thẳng vào đuôi tóc Phong Chỉ mà vung tới.



“Keng!”



Phong Chỉ cổ tay khẽ động, d.a.o nĩa trong tay lập tức chặn đứng cây kéo của anh.



Nhanh… quá nhanh!



Mấy người giúp việc đều há hốc mồm.



Không ai nhìn rõ được cô ra tay lúc nào, chỉ biết động tác của cô vừa nhanh vừa gọn như trong phim hành động.



Đây là… cảnh đánh nhau thật giữa thiếu nữ 20 tuổi và thiếu niên 22 tuổi trong biệt thự họ Phong đấy à?!



Phong Tước sững người.



Vài giây sau anh mới hoàn hồn, cổ tay xoay nhẹ, chiếc kéo đổi hướng tiếp tục nhắm vào đuôi tóc Phong Chỉ mà cắt xuống…



“Keng!”



“Keng!”



“Keng keng keng…”



Tiếng va chạm vang lên liên tục, tất cả những lần ra đòn của Phong Tước đều bị d.a.o nĩa trong tay Phong Chỉ cản lại.



Lần thứ 13 thất bại.



Phong Tước dừng lại, d.a.o kéo đối đầu, mắt đối mắt với Phong Chỉ.



“Tiểu điên Chỉ,” anh nghiêm giọng, “dù gì thì bà cũng là trưởng bối của chúng ta, Nặc Nặc cũng đã sống trong nhà suốt 8 năm.”



“Em vừa về đã đuổi họ ra khỏi nhà, còn ném hết đồ đạc của Nặc Nặc, quá đáng thật.”



“Dù họ có sai, em cũng không nên hành xử tàn nhẫn như vậy.”



“Về lý mà nói, em nên xin lỗi bà và Nặc Nặc.”



“Xin lỗi thì không đủ!”



Tiếng hét bén nhọn của bà cụ Phong vang lên từ sau lưng:



“Nó phải quỳ xuống! Phải dập đầu xin lỗi!”



Phong Tước cau mày:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bà, như vậy là quá đáng rồi.”



“Quá đáng cái gì?!”



Bà cụ đập gậy xuống sàn, giận dữ:



“Nó đuổi bà với Nặc Nặc ra khỏi nhà, làm mất mặt hết cả nhà họ Phong, bà còn mặt mũi nào sống nữa…”



Phong Tước còn chưa kịp mở miệng, Phong Chỉ đã lên tiếng, lạnh tanh:



“Tôi sẽ không xin lỗi, cũng sẽ không quỳ.”



Phong Tước phồng má:



“Nếu em không xin lỗi, sẽ bị phạt theo quy định gia đình đó nha.”



“Ai phạt được em?”



Phong Chỉ hỏi lại, “Là anh sao?”



“Nhưng mà… anh đánh không lại em mà.”



“Ai nói anh đánh không lại em?!”



Phong Tước giận đến nghiến răng:



“Con nhóc láo lếu, đừng có quá kiêu ngạo, không khéo khóc cũng chẳng ai thương đâu đấy…”



“Anh lại nói dối.”



Phong Chỉ thản nhiên đánh giá anh:



“Hồi bé, anh toàn túm tóc em, vẽ rùa lên mặt em, kết quả bị em đánh cho vừa chạy vừa khóc, hét to gọi mẹ cứu mạng.”



Phong Tước mặt đỏ bừng:



“Nói bậy! Khi đó em nhỏ như hạt tiêu, sao có thể thắng anh? Chẳng qua là mẹ bảo anh trai thì phải nhường em gái nên anh mới… mới giả vờ thua thôi!”



“Cái người đánh không lại em rồi chạy đi mách mẹ cũng là anh đấy!”



Người giúp việc: …



Xin lỗi, hai người đang cãi nhau như học sinh tiểu học vậy đó.



Mà cãi nhau kiểu tiểu học… cũng rất đáng sợ…



Quả nhiên—Phong Chỉ tiếp lời:



“Anh lại nói dối. Nói dối ba lần, phải bị trừng phạt.”



“Quản gia Lưu, mang dây thừng tới đây.”



Quản gia Lưu run run:



“Cô… cô lấy dây làm gì?”



“Trói anh ấy lại, bắt đứng phạt trước cổng.”



Phong Tước tức đến méo miệng:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Con nhóc điên, em đừng có mà quá quắt!”



“Tin không, anh mà nghiêm túc là em phải khóc xin tha luôn đó!”



Phong Chỉ nhận lấy dây từ tay quản gia:



“Nói dối ba lần. Phạt đứng suốt đêm.”



Phong Tước giận dữ giơ tay giật lấy sợi dây:



“Để anh cho em biết thế nào là anh trai thực sự…”



10 phút sau…



Phong Tước – chàng giáo thảo số một Đại học Đường Thành, bị trói chặt trên cổng sắt biệt thự nhà họ Phong, vừa giãy vừa gào:



“Đồ điên nhà em! Mau thả anh xuống rồi xin lỗi anh ngay!”



“Không thì anh sẽ không tha cho em đâu!”



Người giúp việc: “…”



Tam thiếu gia ơi… xin đừng gào to như vậy nữa…

Người khu dân cư và bảo vệ sắp kéo đến xem trò vui rồi…



Với lại, dù cậu mắng chửi dữ dội thế nào, chúng tôi cũng không dám thả cậu xuống đâu…



Trước khi cậu về, đã có mấy “đồng chí” phải vinh dự nhập viện rồi, còn chưa ai xuất viện nổi đấy…



Phong Tước gào thét một hồi, vẫn không thấy ai đến cứu mình, ngược lại còn kéo theo mấy hàng xóm đứng ngoài cổng chỉ trỏ. Anh cuống lên:



“Báo cảnh sát! Gọi cảnh sát tới bắt nó đi!”



Quản gia Lưu dè dặt nói:



“Cảnh sát tới rồi ạ. Hồi nãy đấy.”



“Nhưng… đại tiểu thư có chứng nhận bị trầm cảm nghiêm trọng.”



“Cảnh sát bảo, nếu bị kích thích dẫn đến hành vi cực đoan thì họ không tiện can thiệp, vì đây là chuyện nội bộ của gia đình.”



“Hơn nữa… cũng không tiện bắt một bệnh nhân trầm cảm…”



Phong Tước tức đến suýt phun máu:



“Vậy các người cứ thế mà nhìn con điên kia bắt nạt tôi sao?!”



Quản gia Lưu nhìn gương mặt bầm dập sưng vù của anh, suýt rơi nước mắt:



“Tam thiếu gia, tôi hiểu nỗi khổ của cậu, nhưng mà…”



“Chúng tôi thật sự… không làm gì được đại tiểu thư cả…”



Phong Tước: “…”



Anh hít sâu một hơi:



“Gọi cho bố tôi và dì Mai…”



Không được, anh đã lớn rồi, không thể suốt ngày méc người lớn, mất mặt lắm.



“Trước hết đuổi hết đám người đang đứng chỉ trỏ, quay phim chụp hình kia đi cho tôi!”



“Ai dám quay, kiện thẳng ra toà!”



Lúc này, Phong Tư Nặc đang trốn sau gốc cây lớn ở sảnh trước, nhìn anh trai bị trói thành cái bánh chưng trên cổng sắt, mặt mũi sưng phù hét ầm trời, hận đến nghiến răng:



“Gọi là học thể thao đó hả?!”



“Nói là từng học quyền anh, taekwondo đó hả?!”

“Đối mặt với con điên thì mềm như cục bông, chẳng có chút tác dụng nào!”



Cô ta tức giận lầm bầm vài câu, sau đó lấy điện thoại ra, quay lại cảnh Phong Tước kêu trời gọi đất, rồi gửi cho anh hai – Phong Hầu.



“Anh hai, bà bị chị ấy làm tức đến ngất, giờ đang khóc trong phòng không ai dỗ được.”



“Anh ba thì bị chị ấy trói chặt ngoài cổng, khóc đến tội nghiệp lắm, anh mau về cứu mọi người đi…”



Phong Hầu đọc tin nhắn xong, đầu tiên là ngạc nhiên:



“Phong Chỉ về rồi à?!”



Sau đó là giận dữ:



“Mới về thôi mà đã khiến nhà cửa loạn như bầy gà mất mẹ? Thật là quá quắt!”



“Mọi người chờ đó. Anh sẽ xin nghỉ với đạo diễn ngay, mai dẫn vệ sĩ về xử lý!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com