Kiếp trước, ta là thái giám được sủng ái nhất chốn hoàng cung. Khi phụng mệnh ban rượu độc cho yêu phi, ta bị nàng nguyền rủa.
Nàng rủa ta c,h,ế,t không toàn thây, kiếp sau phải mang ký ức mà sống kiếp nữ nhân hèn mọn, ai cũng có thể chiếm đoạt.
Ta c,h,ế,t trong đau đớn tột cùng, sau đó trở thành nữ nhi nhà thương nhân.
Mẹ cả chướng mắt ta, định đưa ta vào kỹ viện đáng sợ nhất.
Sáu năm sau, ta ngồi trong căn phòng tinh xảo như Tiêu phòng chốn hậu cung, cười đến đau cả mặt, chẳng hiểu làm nữ nhân thì có gì gọi là trừng phạt?
Về sau, một đám cô nương xinh đẹp vây quanh ta:
"Không gả chồng có được không? Chúng ta nuôi người."