Vạn ma ma thả ta ra khỏi tiểu phòng, cho theo đệ nhất kỹ nữ thanh lâu Liễu Kiều Nhi học nghề. Liễu Kiều Nhi da trắng, mặt đẹp, chân dài, cả người không chút mỡ thừa, đi đến đâu nghiêng người dựa dẫm đến đó. Chỉ có đôi mắt đào hoa là đặc biệt, nhìn ai cũng như muốn nhìn xuyên tận cốt tuỷ.
Ta đang xuất thần ngắm nhìn, bỗng trên đầu bị khẽ gõ một cái.
“Nha đầu kia, ánh mắt kia là sao vậy? Còn dám nhìn chằm chằm nữa, ta móc mắt ngươi xuống làm mồi nhắm rượu!”
Chậc, đôi môi mềm như cánh đào lại có thể thốt ra những lời độc ác như thế. Quả thực chẳng khác gì các nương nương trong cung ngoài mặt nhu hòa, trong lòng hiểm độc rắn rết, cũng giống loài hổ nhốt trong cũi, bề ngoài ngoan hiền, nhưng dã tính bên trong vẫn còn nhiều lắm.
“Nàng là người vô tâm, nhưng bản lĩnh kia thì xếp hạng nhất trong các kỹ nữ của thanh lâu này. Ngươi có thiên tư, chưa biết chừng sau này có thể vượt mặt nàng.”
Vạn ma ma cười tươi như hoa nở, từng nếp nhăn trên mặt đều rịn ra lòng tham và dã tâm, nhìn ta như nhìn một quả trứng vàng sắp nở.
Liễu Kiều Nhi khựng lại chốc lát, ánh mắt đảo sang ta, lời nói càng lạnh:
“Muốn ta dạy nó? Ma ma, ta mới mười sáu, người đã muốn thay người rồi sao? Ta có điên mới đi dạy nó.”
Vạn ma ma sốt ruột, thân thể béo tròn dính sát vào nàng khuyên nhủ suốt một ngày. Một tiểu cô nương hiếu kỳ ghé lại bên tai ta thì thầm:
“Nàng ấy vất vả lắm mới đè được hoa khôi đời trước, sao có thể dễ dàng dạy bảo kẻ khác? Kẻ hẹp hòi như thế, cũng chỉ có mấy tên nam nhân ngu ngốc mới mê muội thôi.”
…
Đố kỵ, hâm mộ, oán hận, sự sủng ái và yêu chiều của nam nhân dường như trở thành thước đo để nữ nhân cắn xé, tranh giành. Thì ra bất kể địa vị hay thân phận ra sao, thân nữ tử cũng giống như đáy giếng nơi thâm viện hậu cung. Chốn chật hẹp, tầm nhìn cũng chỉ hạn hẹp thế thôi.
Về sau ta mới biết hoa khôi nghĩa là gì.
Hoa khôi kiếm được nhiều bạc nhất, tiếp xúc với những khách làng chơi sang trọng nhất. Đồng thời, nàng phải học nhiều, biết nhiều, kỹ nghệ thành thạo, gần như chẳng có thời khắc nghỉ ngơi.
Bởi nàng chính là trụ cột của cả thanh lâu.
Biết bao nam nhân tìm đến nơi đây chỉ vì danh tiếng của nàng. Do đó, ngay cả những ngày ấy trong tháng, nàng vẫn phải uống thuốc để tiếp khách. Khó trách nàng lại vô tâm như vậy.
Bảy ngày sau, chẳng biết Vạn ma ma dùng thủ đoạn gì, Liễu Kiều Nhi rốt cuộc cũng gật đầu.
“Muốn học thì mỗi ngày theo sát ta, tự mà nhìn, tự mà hiểu.”
Nàng tựa người lên giường, sắc mặt có phần tiều tụy.
Ta tiến lên bóp vai cho nàng, cười khúc khích: “Ta cứ ngỡ hoa khôi là người tự do nhất, hóa ra cũng chẳng phải vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng khẽ hừ một tiếng nhưng bị tiếng cười của ta làm chấn động đến mềm nhũn, vô thức hạ thấp giọng:
“Ta đã tra rồi. Ngươi vốn đã chạy thoát nhưng rồi lại để Vạn ma ma bắt gặp. Hôm đó… ngươi cố ý phải không?”
Ta cười càng rạng rỡ: “Đúng vậy. Vậy thì hẳn ngươi cũng đoán được, nếu không đến đây, ta sẽ phải đi đâu. Nơi này là chốn tốt nhất của ta rồi.”
Nàng không tin, cắn môi: “Ta cứ thấy… ngươi còn có mưu đồ khác.”
Ta dừng tay, lòng hiểu ra vì sao nàng chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể làm hoa khôi. Vừa hay, người ta cần chính là hạng người như nàng. Ta tiến lên, quỳ một gối trước mặt nàng, mỉm cười thâm trầm:
“Dung nhan sẽ úa tàn, đến khi ngươi không còn kiếm được bạc, đám ăn xin mà ngươi đang nuôi bên ngoài sẽ ra sao? Tự do ấy, là thứ cần phải tự mình giành lấy.”
Nàng sững người: “Nhưng ta có thể làm gì? Kỹ nữ hèn mọn, sống c,h,ế,t chẳng do mình. Ta đã cam chịu rồi.”
Ta khẽ lắc đầu: “Con người khi sinh ra đều trần truồng như nhau,
Thân phận và địa vị là thứ tục thế gán cho. Hiện tại ngươi không có, chỉ là vì ngươi chưa biết thuận theo thế tục. Ngươi tự cho mình hèn mọn, tưởng rằng vô tâm, kỳ thực là đang xem nhẹ bản thân, ấy chính là giữ thể diện.”
“Ngươi có thể học cách vô sỉ. Không chỉ không cần mặt mũi của chính mình mà còn phải đạp nát mặt mũi của kẻ khác dưới chân.
Ngươi có thể bước lên cao. Nghĩa là bất luận kẻ kia là ai, ngươi đều có thể nghĩ đến chuyện đè bẹp hắn.”
“Mà bước đầu tiên của chúng ta, chính là thu phục Vạn ma ma.”
3.
Năm ta mười lăm tuổi, dung nhan rực rỡ, chân dài eo thon, trên dưới kỹ viện ai trông thấy ta cũng kính cẩn như tiếp khách quý. Nhất là khi ta nhoẻn miệng cười, bọn họ liền lộ vẻ như được sủng ái lắm vậy.
Vạn ma ma bảo ta là kiểu "nam nữ đều mê", chưa biết chừng còn kiếm được bạc cả hai đường. Ta bỗng chốc tỉnh ngộ, thì ra còn có thể kiếm tiền bằng cách đó.
Ma ma càng thêm coi trọng ta, song trong thanh lâu có kẻ không phục, muốn phân cao thấp cùng ta. Một lần, có kẻ bỏ thuốc vào nước ta uống, không may bị phát hiện. Thanh kỹ tên Yến Nhi liền lớn tiếng quát tháo:
“Dựa vào cái gì mà ngươi ăn ngon mặc đẹp, đồ dùng toàn thứ hảo hạng, còn chưa khai trương lấy một khách, còn mọi phí tổn đều do bọn ta gánh?”
Nàng ôm ngực, vẻ mặt đầy phẫn nộ, Hoàn toàn quên mất khi mới đến còn khóc lóc muốn chết, chính là ta đã cầu xin ma ma nương tay, nàng mới thoát nạn.
Ta vốn muốn thu nhận nhân tài, chẳng ngờ lòng người lại còn đen hơn so với ta tưởng. Thời thế thay đổi, lòng người biến chuyển, kẻ mặt người dạ thú vốn chẳng hiếm chi.
Ta khẽ cười, đáp: “Chỉ bởi ma ma để ý ta nhất.”
Nụ cười ta hệt như người vô hại: “Ma ma nói, ta sắp đến tuổi cập kê, đợi thêm mấy ngày nữa sẽ chọn ngày lành, làm lễ trọng thể.”
Nha đầu kia lúc tới đã chẳng sạch sẽ nên chỉ có thể làm kỹ nữ hạng hai, tiếp khách hạng xoàng. Nhưng nàng cho rằng cùng là kỹ nữ, sao lại có phân biệt cao thấp? Câu ấy không sai. Ta cũng chẳng hiểu, cùng là con người, cớ sao phải chia tam lục cửu đẳng?
À, phải rồi, lễ pháp có trật tự. Kẻ có bạc được xưng “đại gia”, kẻ không tiền chỉ đáng gọi “cháu ngoan”. Kỹ nữ được sủng ái là bánh thơm, bị chê thì biến thành đồ ăn thừa thãi. Trung tâm của mọi vòng xoay, mãi mãi là kẻ ở tầng lớp trên. Thân phận và địa vị là xiềng xích mà kẻ dưới không tài nào phá bỏ được. Ấy mới là quy tắc sinh tồn.