Ta bao thầu mọi thứ, đặt mua rất nhiều đồ ăn, xe ngựa cùng hộ vệ.
Trước khi đi, ta tiện tay thu dọn luôn Tú Hương Viên. Vương ma ma không còn ai chống lưng, đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Ta mua đứt cả người lẫn Tú Hương Viên, vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ, hiện giờ miệng bà ta đều kêu một tiếng chủ nhân khiên ta nghe rất vui tai.
Ta bảo bà ta: "Luôn nhớ kỹ, chủ tử của ngươi là Duệ Vương."
Dám tiết lộ nửa lời về ta, ta sẽ bẻ gãy cổ bà ta. Bà ta gật đầu lia lịa.
Ngày xuất phát, Phương Phi bụng mang dạ chửa trở về. Nàng khóc đến đỏ cả mặt, cũng muốn đi theo ta.
"Vô tình nhất là người đọc sách. Ngọc ma ma, ngươi nói lòng dạ nam tử sâu như biển, ta còn không tin. Tên khốn kiếp đó lừa hết tiền của ta, ta có thai thì hắn liền đưa tới một gói thuốc phá thai, nói con của kỹ nữ không xứng tồn tại ở trên đời."
Liễu Kiều Nhi vừa giận vừa xót xa, cùng các cô nương mắng nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giờ mới biết hối hận sao?
"Đầu óc ngươi có phải bị úng nước vào không? Đã nói nam nhân không có ai đáng tin mà ngươi cứ một mực đ.â.m đầu vào! Giờ thì hay rồi, tiền mất rồi còn mang theo một nhãi con về ăn bám cả đời, ngươi thực sự không ổn thì đi khám não xem, có phải bên trong thiếu quá nhiều nếp nhăn, bị nước bịt kín rồi không..."
Thúy Nương mắng một tràng dài toàn lời thô tục khiến ta cũng phải rùng mình. Liễu Kiều Nhi vừa khóc vừa cười, xì ra một bọt nước mũi to đùng.
Tam Nha bịt miệng, trong mắt có lệ, còn cố gắng nhịn cười. Chậc, cuộc sống này trôi qua náo nhiệt như xem kịch ngày Tết. Vui hơn diễn kịch ở kiếp trước nhiều.
Mắng một trận, tựa hồ như được tắm gội, Phương Phi khóc đến mất tiếng nhưng lại được những lồng n.g.ự.c ấm áp cùng những bàn tay khéo léo nhẹ nhàng nâng đỡ.
"Được rồi, đứa bé này ngươi muốn thì cứ giữ lại, theo ta đến kinh thành định cư, không muốn thì tặng cho người ta."
Phương Phi đột nhiên ôm chặt bụng.
Ta đỡ trán cười khổ, hy vọng đứa bé có thể chịu đựng được đến Kinh thành rồi sinh ra. Nhưng không ngờ, đời người luôn không được như mong muốn.
17.
Vừa ra khỏi cửa thành, gió đã cuốn theo mùi tanh tưởi. Đi xa hơn, thi hài la liệt hai bên đường dần hiện ra. Nếu không nhờ số hộ vệ ta sắp xếp đủ đông, khí thế hùng hổ như bậc chí tôn giá lâm thì nạn dân đói khát mắt xanh lè kia đã xông lên xé xác ăn thịt.
Ta cảm thấy không sao, nhưng các cô nương mềm mại lại sợ đến mức đêm nào cũng gặp ác mộng. Đặc biệt là khi có nạn dân đưa con đến, đáng thương van xin đổi lấy lương thực. Mọi người im lặng, sự im lặng vang vọng như sấm. Chỉ còn tiếng gió thổi thê lương cuốn đi tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ lên bảy.
"Thật sự không xong rồi, cầu xin nương nương cứu chúng ta với, đứa bé này còn chút thịt, xin đổi lấy mấy cái bánh bao, muối và đường có được không?"
Hai khuôn mặt hốc hác, trắng bệch như người chết, chỉ còn ánh mắt le lói hy vọng, dường như thứ họ đưa cho ta chỉ là bộ quần áo không mặc vừa người.
Nương nương... không phải kiểu trong cung, mà là Bồ Tát giáng thế cứu người.
Ta sinh ra một nỗi hoang mang. Trong kinh thành dù có bao nhiêu mưu kế cũng chỉ là bàn cờ, còn dưới chân ta mới là chiến trường thực sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp trước, ta chỉ lướt qua vài con số người c.h.ế.t trên văn thư. Vài nghìn, vài vạn, vài chục vạn, không phải mạng người mà chỉ là con số. Kiếp này tận mắt thấy xác c.h.ế.t đầy đồng, trong đầu lại chỉ còn một ý nghĩ. Lôi hết đám chủ tử cao cao tại thượng trong thành ra, tận mắt nhìn xem thế nào mới gọi là luyện ngục trong nhân gian.
"Dù bị mổ bụng, ngươi cũng không hối hận?" Ta hỏi.
Gã làm cha chỉ mong được ăn, "Chỉ là một bé gái, muốn thế nào chẳng được. Ta muốn hai mươi cái màn thầu, một ít muối và đường!"
Mẹ đứa bé lại kinh ngạc, "Không nuôi được sao? Nương nương giàu sang phú quý, chắc hẳn không thiếu đồ ăn."
Bồ Tát cũng chẳng dễ làm như vậy. Người ta không nên mong đợi ở người khác, ta ghét nhất kiểu hành động "của ngươi, ngươi cứ việc" này.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì là con gái, nếu là con trai chưa chắc đã có người cần."
Cha đứa bé nghẹn lời, "Nếu là con trai, c.h.ế.t đói cũng không bán, cùng lắm thì cũng vào cung làm thái giám hưởng phúc là được."
Ta không cười nữa, thậm chí nổi lên sát tâm. Dứt khoát ra lệnh, trẻ trên bảy tuổi không cần, thích ném đi đâu thì ném, tốt nhất bị chó ăn là xong. Phía sau, những bậc cha mẹ cố gắng xin đổi thức ăn, trong nháy mắt đều co rúm lại.
Đây chính là nhân tính vừa đáng thương lại vừa đáng hận. Liễu Kiều Nhi dán chặt bên cạnh ta, tuy sợ nhưng vẫn sinh lòng thương cảm.
"Trên bảy tuổi có thể tự đi, đi theo sẽ không chết. Nhưng nạn dân thật sự đáng thương, ta biết lòng người khó lường, nhưng nếu không phải ông trời không có mắt, bọn họ làm sao nên nỗi như lang sài hổ báo, đói đến mất cả nhân tính..."
Ta nghĩ ngợi, sai người đổi hai cái màn thầu, muối và đường cho đôi vợ chồng kia, bảo họ cứ hai ngày lại cho thêm màn thầu. Lại giao đứa trẻ cho Tam Nha phụ trách hậu cần, trông nom.
Liễu Kiều Nhi vừa khóc vừa cười, lại cụp khóe miệng nhìn đám đông ảm đạm, mặt mày đau buồn.
"Nói đi, ngươi muốn làm gì?"
Ta bật cười, con người này miệng cứng lòng mềm, từng thấy muôn mặt thế gian mà vẫn còn một chút thuần thiện. Đôi khi ta thấy, nàng là do ông trời phái đến để nhắc nhở ta. Tà ác nuốt chửng bản chất lâu rồi, con người sẽ hư hỏng đến vô bờ bến.
Kiếp trước ta như vậy, cuối cùng bị phản phệ, kiếp này cứ để lại một đường lui xem thế nào..
Nàng vặn khăn tay, mở miệng rồi lại im lặng, lát sau mới nói:
"Đội ngũ của chúng ta, hay là nên mở rộng thêm một chút."
Vượt hơn một tháng, đội ngũ ngàn người đã tăng gấp đôi. Không phải là thêm người mà là lũ người kéo lê phía sau thì đúng hơn.
Liễu Kiều Nhi sai người thỉnh thoảng ném vài cái màn thầu, dụ dỗ bọn họ cứ lờ đờ theo sau.
Nàng nói đây là treo cỏ trước đầu lừa, rải gạo trước cửa, khai sinh lối sống giữa ốc đảo.
Nhìn người c.h.ế.t thì dễ, nhưng đó đều là mạng người sống sờ sờ. Nếu thật sự không có chút lòng trắc ẩn nào thì khác gì lũ ác quỷ.
Ta che mặt, nếu không biết nàng lớn lên ở đây, tuyệt đối sẽ cho rằng nàng đang ám chỉ ta.