Thái tử ngẩn ra, tiếng cười truyền ra mười dặm, nhìn ta như một con kiến.
"Bản cung thế mà lại lãng phí thời gian vào loại người như ngươi. Bản cung cho ngươi ba ngày suy nghĩ, nếu còn không nghe lời, Hồng Hạnh Lâu này cũng không cần tồn tại nữa."
Ài, chỉ là không nói cho ngươi biết, thứ ta muốn chính là ánh mắt của ngươi dừng lại ở nơi ta.
Ngày hôm sau, trước thanh lâu ngay cả chim sẻ cũng không có. Các cô nương vui vẻ nhàn rỗi, đang muốn nghỉ việc thì Xương Vương phi dẫn theo Hứa Dao đến.
"Khách đến mà cũng không có ai rót trà sao? Ngọc ma ma, là ngươi nhiều tiền không biết tiêu vào đâu à?"
Được, hai mươi bốn vị thiên tiên rót trà dâng nước, đàn từ hát khúc, lột vỏ đút ăn. Xương Vương phi vui vẻ nheo mắt, vỗ lưng ta không ngừng hối hận.
"Khó trách phu quân quá cố ngày ngày không về nhà, hóa ra là khoái hoạt như thần tiên, sớm biết như vậy, ta hà tất phải tranh giành với hắn một mất một còn."
Xương Vương phi là người thẳng thắn, phụ thân là một vị Tướng quân, bị Hoàng đế chỉ hôn bất đắc dĩ gả cho Xương Vương hồ đồ kia, chịu khổ trách mắng, chẳng khác nào sống trong địa ngục.
Hứa Dao là người khéo léo, chỉ vài lần đã nắm được tâm tư Xương Vương phi. Có nàng ta thổi gió bên tai thì việc kéo thêm khách cho thanh lâu của ta hẳn là không khó.
Đúng vậy. Ta không muốn lại để nam nhân được hời, nữ tử hầu hạ nữ tử cũng có thể kiếm ra tiền. Điều này còn nhờ vào câu nói "ta có thể kiếm hai phần tiền" của Vạn ma ma.
Có lẽ Thái tử cũng không ngờ, ta vốn không có ý định kiếm tiền từ đám nam nhân.
28.
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, Thái tử quả thực muốn xử lý ta, đáng tiếc là Hoàng đế không còn trụ được nữa. Tô Văn và Duệ Vương cũng ở trong cung phụng dưỡng.
Trong thành bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, vì lễ pháp, quan lại không tiện tìm hoa hỏi liễu. Chỉ có Hồng Hạnh Lâu của ta là ngày ngày đông nghẹt người. Dùng cách đối đãi với nam nhân để đối đãi với nữ tử, chỉ thu hoạch được nhiều phu nhân quyền quý nguyện ý tiêu tiền hưởng thụ.
Huống chi, thứ ta để bọn họ hưởng thụ là độc nhất vô nhị trên đời này, đãi ngộ giống hệt như Đế vương.
Tâm tư Xương Vương phi đơn giản không biết kiếm tiền, nhưng nàng lại có mối quan hệ rất rộng. Cách dăm ba bữa bữa lại hẹn tỷ muội đi dạo phố uống trà, mệt mỏi rồi thì vào Hồng Hạnh Lâu chơi bài lá uống trà chỉ là chuyện nhỏ.
Mấu chốt là một đám nữ tử tuổi trẻ, người thì một câu "phu nhân quá vất vả", người thì "nô gia đau lòng cho phu nhân", nói đến những nữ tử bị lễ giáo trói buộc xúc động đến rơi lệ.
"Ở trong phủ trên thì phải hầu hạ cha mẹ chồng, dưới thì phải lo toan việc nhà, đến khi nào mới lo được cho bản thân mình!" Thị lang phu nhân thở dài nói.
"Hơn nửa đời người đều phải gồng mình, đi đường nghỉ ngơi đều có quy củ, đã biết nơi này thoải mái như vậy, sớm nên đến rồi!" Ngự sử phu nhân cũng thở dài theo.
"Đi trên con đường của nam nhân, hóa ra lại vui sướng như vậy! Lần sau sẽ còn đến nữa!"
...
Chỉ có Xương Vương phi lén lút đối chiếu sổ sách cùng Liễu Kiều Nhi, chia ba bảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chớp mắt một cái, lại trôi qua một năm nữa, so với năm ngoái tai họa khắp nơi, năm nay lại được mùa hơn nhiều. Đầu đường cuối ngõ đều khen Duệ Vương là minh chủ cứu thế.
Duệ Vương phái người đến nói, mấy ngày nay cẩn thận một chút. Sợ là Thái tử sẽ chó cùng rứt giậu. Trong tay Duệ Vương nắm giữ thực lực ngang bằng với Thái tử, thêm vào Tô Văn giúp đỡ, chiều hướng trong triều nghiêng về Duệ Vương, căn bản là Thái tử ngồi không yên được nữa rồi.
Ban đầu hắn không cần nóng ruột, đã là trữ quân, đăng cơ chỉ là chuyện sớm muộn, đáng tiếc Khâm Thiên Giám tính ra sao Tử Vi có biến, hai mươi tám tinh tú ẩn ẩn hiện hiện, ý chỉ không lành.
Đế vương mang bệnh, chính là chứng cứ. Lời đồn lại càng đáng sợ, dễ dàng lung lay lòng người. Hắn gấp gáp muốn tìm ra sơ hở, vì vậy đã nhắm vào ta.
Ngày Trung thu, các cô nương hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi, chạy ra xem pháo hoa, chỉ có ta một mình uống trà đọc sách.
Trăng lên giữa trời, ta bị đánh ngất xỉu mang đi. Mở mắt ra lần nữa, Thái tử đã ngồi trước mặt với vẻ mặt u ám.
"Mỏ vàng Uyển Thành là bút tích của ngươi, Vạn Xuân Các cũng vì ngươi mà sụp đổ, Ngọc Hoa Tri, có thủ đoạn không tầm thường."
Ta cong môi cười, không nói một lời, cho đến khi hắn đẩy hai mẹ con Phương Phi lên phía trước.
"Bản cung không có kiên nhẫn, nếu không khai báo, nàng ta có thể không đợi được mà báo mối thù bị đuổi đi, nhìn xem nàng ta bị ngươi hại thảm đến mức nào."
Phương Phi sợ đến đỏ cả mắt, một tay ôm con, tay kia giơ cao con d.a.o nhọn.
"Vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy!" Nàng ta chậm rãi bước tới, "Ta mang theo con thì có thể đi đâu! Vì sao ngươi không thể làm người tốt đến cùng giúp ta an cư lạc nghiệp?... "
Giống hệt một kẻ điên.
Ta đành phải sợ hãi mà nức nở, lắp bắp nói: "Nếu ta là điện hạ, sẽ không rời khỏi Hoàng cung vào lúc này."
"Có ý gì?"
Ta thở dài nói: "Điện hạ còn nhớ vì sao năm đó Duệ Vương bị đuổi khỏi kinh thành không?”
"Là vì Khâm Thiên Giám nói hắn là Thiên Sát Cô Tinh. Nay đã mười mấy năm trôi qua, hai mươi tám vì tinh tú rơi xuống nhân thế, không chỉ phá giải được Thiên Sát Cô Tinh của hắn mà còn giúp hắn chuyển thành Tử Vi Tinh, cho nên sau khi hồi kinh, thiên hạ mới được thái bình. Ngươi không thấy kỳ quái sao, rõ ràng trong tay ta có hơn hai mươi tám cô nương, vậy mà hai mươi tám vị nương nương được truyền ra lại nhiều như hai mươi tám châu của Triều Khánh chúng ta..."
Thái tử mình đầy sát khí, siết chặt lấy cổ ta, "Khó trách gần đây tin đồn về hai mươi tám vị nương nương cứu thế lại rộ lên, thì ra ngay từ đầu ngươi đã đánh vào chủ ý của những lời đồn."
Hai mươi tám tinh tú, hai mươi tám châu, hai mươi tám vị nương nương cứu thế, người ta thường kinh ngạc trước những sự trùng hợp, đến nỗi nghe một lần là không quên được, hơn nữa càng tin tưởng thì lại càng trở thành sự thật, càng lan truyền lại càng rộng rãi.
"Cũng không uổng công ta vòng vèo khắp Triều Khánh, bởi vì tiếng tăm trong dân gian mới là quan trọng nhất. Còn về điện hạ, chỉ lo nhìn chăm chăm vào cái bia sống như ta thì làm sao thấy được những hành động sau lưng của Duệ Vương chứ."
Cả người hắn run lên, từ hướng Hoàng cung đột nhiên truyền đến pháo hoa rực rỡ, vô cùng chói mắt, mang theo vui sướng ăn mừng.
Mà lúc này trên bầu trời có đến mấy vì sao băng xẹt qua.
Ta cười nói: "Điện hạ ngẩng đầu nhìn thử xem, Tử Vi Tinh hôm nay sáng chói lắm."