Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 1: 1



Kiếp trước, ta là thái giám được sủng ái nhất chốn hoàng cung. Khi phụng mệnh ban rượu độc cho yêu phi, ta bị nàng nguyền rủa.



Nàng rủa ta c,h,ế,t không toàn thây, kiếp sau phải mang ký ức mà sống kiếp nữ nhân hèn mọn, ai cũng có thể chiếm đoạt.



Ta c,h,ế,t trong đau đớn tột cùng, sau đó trở thành nữ nhi nhà thương nhân.



Mẹ cả chướng mắt ta, định đưa ta vào kỹ viện đáng sợ nhất.



Sáu năm sau, ta ngồi trong căn phòng tinh xảo như Tiêu phòng chốn hậu cung, cười đến đau cả mặt, chẳng hiểu làm nữ nhân thì có gì gọi là trừng phạt?



Về sau, một đám cô nương xinh đẹp vây quanh ta:



"Không gả chồng có được không? Chúng ta nuôi người."

1.

Từ nhỏ, ai cũng nói với ta rằng: với vẻ ngoài yêu mị thế này, tương lai chẳng phải lo ăn lo mặc. Cũng hết cách, ta không chỉ diễm lệ lại còn biết ăn nói, cười lên một cái đúng kiểu người dễ gần, dễ mến.



Kiếp trước, ta là thái giám đầu tiên bước lên triều chính, quyền thế, tài sản đều có, chỉ thiếu đúng một thứ đó chính là tôn nghiêm Chỉ vì thiếu thứ đó, bọn họ gọi ta là thiến cẩu. Cứ như thể, chữ "người" kia phải đi kèm một thân thể vẹn toàn, nếu không thì luôn thấp hèn hơn một bậc.



Ta từng cầu xin vô số người, quỳ rách đầu gối không biết bao lần, bị người lột quần nhục mạ, ăn cám heo, ngủ chuồng ngựa, nhưng chẳng ai biết nịnh hót giỏi bằng ta.



Về sau bọn họ phát hiện: ta cười càng tươi thì đ.â.m sau lưng càng sâu. Ta không ra nam cũng chẳng ra nữ, g,i,ế,t người chẳng phân nam nữ, chỉ xét lợi ích trước nhất – ai cũng đừng mong thoát khỏi.



Chủ tử rất hài lòng về ta. Chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, ta từ một thái giám hứng nước thải, lắc mình trở thành đại tổng quản dưới một người; còn hắn từ hoàng tử bị lạnh nhạt, bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.



Ta có phủ đệ, có hàng đàn nghĩa tử, từ Hoàng hậu đến quan lại, ai gặp ta cũng phải nể mặt vài phần. Cho đến khi ta phụng mệnh đem rượu độc đến cho yêu phi gây rối hậu cung, nàng không những không uống mà còn mắng ta té tát:



"Đồ thái giám thối tha! Gọi hắn đến đây! Ta muốn nghe hắn nói tận miệng..."



Người không nghe lời ta gặp nhiều rồi, ta lập tức tự tay rót rượu cho nàng uống.



"Khụ khụ... Ngươi hãm hại cung phi, tội ác chồng chất. Ta nguyền rủa kiếp này ngươi c,h,ế,t chẳng toàn thây, kiếp sau mang theo ký ức sống làm nữ nhân hèn mọn, ai cũng có thể làm chồng."



Nàng trừng mắt căm hận nhìn ta. Ta bị chọc cười:



"C,h,ế,t không toàn thây thì thôi đi, nhưng làm nữ nhân cũng tính là trừng phạt à?"



Khóe miệng nàng rỉ m.á.u đen, nở nụ cười thê thảm lại tàn nhẫn, chưa kịp nói thêm lời nào đã tắt thở. Ta còn cảm thấy có chút tiếc hận. Không ngờ chỉ vài năm sau khi Hoàng đế băng hà, thánh chỉ đầu tiên hạ xuống lại là bắt ta chôn sống theo.



【Thiên hạ có thể không có ngươi, nhưng trẫm không thể thiếu ngươi.】 để lại một câu cuối cùng như vậy.



Ta ngoan ngoãn lĩnh chỉ. Ta hiểu, chủ tử đã quen có ta bên cạnh, kể cả c.h.ế.t cũng muốn chủ tớ chúng ta nên nghĩa sâu dày, để đời sau còn ca tụng.



Ai cũng vỗ tay vui mừng, đại thiến cẩu c.h.ế.t thế là đáng đời.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Buồn cười thật đấy, người không căn cơ gốc rễ ngủ yên nơi long huyệt mà bọn họ thấy đáng mừng, đúng vậy không?



 

Lăng mộ chật kín châu báu, ta mất năm ngày năm đêm mới phá được quan tài, tự chui vào nằm.



Việc này có nghĩa là gì? Là hắn tính toán trăm điều vẫn sót kẽ hở, là ta chịu khổ rồi cũng hưởng được quả ngọt thôi.



Ngoại trừ thân nữ nhân chỉ hơi khó thích nghi một chút, còn lại dùng cũng thuận tay. Ngoài việc mẹ ruột mất sớm, cha ruột bệnh tật triền miên, mẹ cả lén hành hạ thì mọi thứ đều ổn.



Có ăn có mặc, sống được là có lời rồi.

Nhưng lời nguyền lại ứng nghiệm vào năm ta chín tuổi.

2.



Phụ thân đi rồi, kế mẫu liền định đưa ta vào kỹ viện tư nhân. Chốn ấy là nơi thanh lâu hạ đẳng nhất, tụ tập đủ hạng nữ tử phong trần, khách khứa lai vãng cũng thuộc hạng tam giáo cửu lưu, hạng người nào cũng có, một khi bước vào thì chẳng khác gì bước chân nơi quỷ môn quan, mười phần c,h,ế,t đến chín.



Kế mẫu bảo không thể nuôi nổi kẻ vô dụng ăn bám như ta. Ta bèn trốn đi, trà trộn vào đám ăn xin ngoài chợ. Một là để nàng nhớ đời: Chó chưa buộc xích, đã dám vênh mặt buông lời ngông cuồng với ai?



Hai là, đến giờ Mùi ngày kế tiếp, quả nhiên ta bị nàng sai người bắt về từ nơi đầu đường xó chợ, trói bằng dây gai, lôi đi như súc vật.



Đến giờ Thân, gặp được tú bà Vạn ma ma nơi đầu phố. Vạn ma ma vừa thấy mặt liền sáng mắt lên, nói chỉ bằng khuôn mặt này thôi cũng có thể bán được năm mươi lượng!



Nực cười thay.



Thuở trước, ta phải chịu đựng cảnh không có mặt mũi mới có thể bò dậy mà sống. Giờ đây lại chỉ cần gương mặt này là đã có thể đổi lấy bạc trắng.



Song kế mẫu không chịu. Vì trước lúc lâm chung phụ thân vẫn nhắc mãi về mẫu thân ta, thành thử nàng ta sinh lòng oán hận, quyết phải dằn vặt ta cho hả dạ.



Hai nữ nhân hầu chung một chồng, tựa hai con ch.ó tranh nhau một khúc xương, xương đã mất rồi nhưng oán thù vẫn còn đó. Chuyện ấy khiến ta mơ hồ hiểu được một điều, thân nữ nhi khổ không chỉ vì thân phận thấp kém mà còn vì lối ganh đua vô nghĩa giữa nữ giới với nhau. Chỉ là, họ chẳng bao giờ tỉnh ngộ ra.



Vạn ma ma không nỡ buông tay, trả giá lên một trăm lượng, kế mẫu ngu ngốc nhưng chẳng phải hoàn toàn khờ khạo, cuối cùng cũng gật đầu. Nhờ đó, ta đặt chân đến Vạn Xuân Các, kỹ viện lớn thứ ba trong thành.



Vạn ma ma nhốt ta vào một căn phòng tối, bảo sẽ dạy ta quy củ. Ta cười duyên, ngọc diện xuân lan thu cúc, ngọt ngào như rượu ủ lâu năm:



“Ma ma, người nỡ để thân thể non mềm này vì đói khát mà khô đét lại sao? Ta mới chín tuổi, đúng là lúc thân thể nảy nở, nhất là phần trước ngực, vô cùng quan trọng đấy.”



Mặt bà ta co giật, có phần thất thần. Ta mặc kệ, dấn thân sát lại, nụ cười rực rỡ như hoa nở ban mai.



“Thứ quý giá nhất của nữ tử, chẳng phải chính là thân xác này sao?”



Câu ấy ta từng nghe qua. Lúc còn hầu cận bên cạnh thiên tử, các phi tần cũng hay nói như vậy. Hoàng đế ưa thích dung nhan tươi mới, thân thể nõn nà. Vậy nên những tân phi mới vào cung luôn là người được sủng ái nhiều nhất.



Đến khi lứa mới khác được đưa vào, các phi tần cũ liền như hoa héo úa, nhanh chóng tiều tụy cả tinh thần lẫn nhan sắc. Nghĩ tới đó, dường như ta hiểu ra, dù thân phận cao hay thấp, nữ tử chung quy vẫn phải xoay quanh ánh mắt nam nhân.



Nam nhân nói tốt mới là tốt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com