Phải rất lâu sau ta mới hiểu được ý tứ trong câu cuối cùng của hắn.
Ta là kỹ nữ, mà Duệ Vương lại che chở cho ta, vậy thì ta chính là kỹ nữ có kim chủ.
Tuy rằng ta sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ để hiến thân, nhưng tấm chân tình này, ta xin nhận. Tương lai nếu hắn cần, ta sẽ trao trả.
Sau khi Duệ Vương rời đi, Hứa Dao đã xuất sư. Nàng như lột xác, phong tình vạn chủng. Khi có người đến đón, nàng còn ghé vào tai ta, cười duyên dáng nói:
"Ân tình này của Ngọc ma ma khó quên, nếu ta được như ước nguyện, tương lai nhất định sẽ báo đáp. Ta ở kinh thành chờ ngươi."
Không hiểu sao, ta bỗng rùng mình.
Sau khi hoàn toàn buông bỏ, sự nhạy bén và thông minh của nàng đã được giải phóng hoàn toàn. Đã lâu lắm rồi ta mới gặp được kẻ yêu nghiệt như vậy, người trước đó, vẫn là yêu phi.
Ta đột nhiên nảy sinh một chút hối hận, người quá thông minh, thật khó mà khống chế.
Chỉ vài ngày không gặp, Vạn ma ma đã gầy đi cả một vòng, bên ngoài thì lành lặn, thực chất toàn là nội thương, tứ chi không thể cử động. Vừa thấy ta, bà ta đã chửi rủa thậm tệ.
"Ngươi c.h.ế.t không được yên ổn! Đồ tiện nhân! Kiếp sau đã định trước ngươi sẽ trở thành heo chó..."
Buồn cười c.h.ế.t mất thôi, lời nguyền của yêu phi ta còn chịu được, còn sợ mấy lời của bà ta sao?
Thịt nhiều cũng tốt quá đấy, đói mấy ngày nay, cuối cùng cũng có sức mà chửi người rồi này. Cho nên việc thẩm vấn vẫn diễn ra khá suôn sẻ, đặc biệt là sau khi bầy ác khuyển trong hậu viện ra trận, bà ta đã khai báo rất nhanh chóng.
Từ việc cưỡng ép bắt người mở thanh lâu, đến việc thay Văn Tín Hầu kiếm tiền, cuối cùng là dưới sự giật dây của hắn, bí mật chuyển dời vàng cùng quan viên quản lý mỏ vàng.
Nội khố là Chùa Thành Phúc, vàng quá lộ liễu, quan viên lần lượt giao vàng trộm được cho Vạn ma ma. Để tránh phiền phức, những người đó sẽ không gặp mặt bà ta mà chỉ ném vàng vào những vại rượu đã được chỉ định sẵn.
Vạn ma ma lại lấy danh nghĩa các cô nương cầu phúc, đem vàng đến hòm công đức trong một điện thờ vắng vẻ của Chùa Thành Phúc, sẽ không khiến ai chú ý.
Chùa Thành Phúc sẽ gửi kinh thư và kinh văn đến kinh thành, Thái tử thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận.
Trên đường đi vẫn là an toàn, ai lại đi cướp bóc một đám hòa thượng ăn mặc rách rưới chứ. Đáng tiếc, người ghi chép sổ sách là trụ trì Chùa Thành Phúc, sổ sách tham ô chỉ một mình hắn có, mà hắn lại c.h.ế.t trong một trận hỏa hoạn vào mấy hôm trước.
Vạn ma ma khóc lóc thất thanh, hỏi ta rốt cuộc là ai. Ta còn chưa kịp trả lời, bà ta lại hỏi một câu hỏi kỳ quặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Năm ngươi chín tuổi, gặp ta trên phố, chính là vì chuyện này mà đến đúng không?"
Ồ, ngày đó quả thực ta biết bà ta sẽ đến Chùa Thành Phúc, mới quyết định diễn trò bị bắt, nhưng ta không biết lại có chuyện mờ ám như vậy. Vạn ma ma không ngừng cầu xin, xin ta tha cho bà ta một mạng, khác xa với vẻ kiêu ngạo ban đầu.
Người chưa từng trải qua vực sâu sẽ có một loại dũng khí kỳ lạ, nhưng những ngày này chịu khổ đủ để khiến bà ta khiếp sợ.
Ta giả vờ suy nghĩ một chút, vui vẻ đồng ý. Bà ta không tin, ta cười càng tươi tắn hơn.
"Ngươi biết đấy, ta không thích tự mình ra tay, vấy m.á.u lên váy áo, không đẹp chút nào. Nhưng ta đoán người của Thái tử hẳn là đã đến rồi, đao của bọn họ, chắc chắn nhanh hơn ta. Trước đó, ta muốn xin ngươi một thứ."
Nghe nói Thái tử là người thích làm việc thiện, nhưng "nghe nói" luôn có sai sót, không còn tiền, hắn còn làm việc thiện được sao.
Chết tử tế, mới là đúng đắn.
10.
Ám vệ của Thái tử đến, đi thẳng đến chỗ ở cũ của Vạn ma ma. Vạn ma ma mặc một thân tơ lụa thêu vàng, nằm trên giường la hét ầm ĩ. Ám vệ hỏi chuyện, giọng bà ta khàn đặc, không thể nói nên lời.
Ám vệ mở miệng bà ta ra, lưỡi vẫn còn nguyên, đoán rằng bà ta đang diễn trò, định mang đi để tra hỏi.
Đúng lúc này ta gõ cửa.
"Ma ma, Duệ Vương sai người tặng một tượng Quan Âm, nói là cảm ơn ma ma đã giúp đỡ, nếu có yêu cầu gì cứ việc nói, hắn nhất định sẽ báo đáp kĩ càng."
"Ma ma, ngươi... sao lại dính dáng đến Duệ Vương vậy?"
...
Ám vệ ra tay nhanh như chớp, ta vừa vào, chỉ còn thấy đầu Vạn ma ma lìa khỏi thân.
Liễu Kiều Nhi vừa khóc vừa cười, ôm lấy eo ta trút giận. Trong thanh lâu toàn là tiếng khóc. Ta chậc một tiếng, muốn cười, nhưng lại thấy có chút kỳ quái.
Người đi đường biết Vạn ma ma qua đời, ai nấy đều giơ ngón tay cái, khen các cô nương có tấm lòng chân tình, còn biết khóc thương cho ma ma.
Ta có chút muốn đánh người. Nhà ai khóc tang mà khóc đến mức trời đất u ám, như xé toạc đám mây âm u. Chuyện này càng giống như khóc cho chính mình được sống lại mới đúng.
Trong góc tường, có mấy bóng đen lướt qua. Tựa hồ như vén lên một góc của bóng tối.