Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 6



Nữ tử mở mắt, khuôn mặt tái nhợt thêm phần căng thẳng.

Ta mỉm cười: "Muốn c.h.ế.t dễ lắm, một sợi lụa trắng, một chén rượu độc, nếu không có thì khắp nơi đều có cột, đập đầu một cái là xong. Ta đoán là cô đang chờ đợi, chờ người khác cho cô lý do để chết. Ta nói có đúng không?"

Nàng nhìn ta, ánh mắt rũ như gỗ mục, héo úa hoang tàn.

Ta chẳng hề bận tâm: "Sống trên đời, chẳng qua là vì thân và tâm. Thân không tàn tật, không thiếu thốn, đó là may mắn. Tâm, chỉ cần có một ý chí kiên định thì đó chính là tường đồng vách sắt. Thêm vào nữa, thân phận, địa vị, tiền tài, quyền lực, hay chí khí, kiêu ngạo, dù cô có nghĩ nhiều đến đâu, đó đều là vật phòng thân. Cô bị những thứ không liên quan ấy dẫn dắt, thật là, ngay cả một cô nương nhỏ tuổi cũng còn mạnh mẽ hơn cô."

Nàng hờ hững tiếp nhận, ta nói mệt rồi, đổi mấy nha đầu thay phiên nhau tiếp tục.

"Cha ta bán ta đi rồi còn thua thảm hại hơn, ông ta cũng bán mình đi, giờ làm ghế cho người ta ngồi ở trong sòng bạc ấy."

"Kẻ đã bán ta bị bắt, bị quan phủ ngũ mã phanh thây rồi.”

"Các bác, chú, anh em họ ta vì tranh giành chị dâu mà c.h.ế.t cũng có, bị thương cũng có."

Ánh mắt nữ tử sáng lên, giọng khàn khàn: "Là các ngươi…"

Ta cười ra tiếng: "Nếu như nữ tử nào cũng như cô, chỉ biết dùng tính mạng để đánh cược thì nữ nhân trên đời này chắc đã c.h.ế.t hết rồi."

Nữ tử bắt đầu ăn, nàng nói mình là Hứa Dao, là con gái của Thị lang, trước đây có tình cảm với một vị Tiến sĩ nhưng giữa chừng lại bị Xương Vương để mắt, hứa gả cho vị trí Trắc phi. Hứa Dao kiên cường lại quyết liệt, Xương Vương liền ép vị Tiến sĩ kia phải bức nàng đến cùng.

Xương Vương là em trai ruột của Thái Tử.

"Người trong lòng ngươi đã c.h.ế.t rồi sao?" Có tiểu nha đầu kêu lên.

Hứa Dao lắc đầu, hai mắt đẫm lệ: "Nhưng cũng khôgn khác gì đã chết, cả hai chân đều gãy, bệnh tật quấn thân, hiện giờ đang bị giam trong ngục."

"Vậy ngươi là…"

"Bị tịch biên gia sản, cha và huynh bị đày đến vùng lạnh lẽo, mẹ và chị vào Giáo phường ty, chỉ có ta bị đưa đến nơi này. Hắn nói ta không thích làm Trắc phi thì bảo ta lăn xuống nơi bẩn thỉu, ngoan ngoãn trở về làm nha hoàn làm ấm giường cho hắn. Nếu không thì sẽ lấy đầu cả nhà ta. Ta không muốn nhưng lại không thể buông bỏ được. Có phải ta chỉ có thể cam chịu thôi đúng không?"

Ta có chút hứng thú mà l.i.ế.m môi: "Đi gọi Kiều Nhi đến, nói với nàng ấy, có một món hời lớn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

7.

Ngày tháng trôi nhanh như gió thoảng, từ sau khi cởi bỏ nút thắt trong lòng, Hứa Dao càng thêm yêu mị, gần như xuất sư. Còn Vạn ma ma thì đã không thể xuống giường, bà ta gọi ta đến hầu hạ bên giường.

Bà ta nói những nha hoàn khác đều không vừa ý, chỉ có ta là hiểu bà ta nhất. Bảy năm qua, mỗi năm bà ta đều lâm bệnh một thời gian, trong thời gian đó đều là ta bưng trà rót nước, bưng phân đổ bô, hết lòng như nữ nhi ruột thịt.

Bà ta rất cảm động, nhờ vậy mới từng chút một nâng đỡ địa vị của ta trong thanh lâu. Lúc người ta yếu đuối nhất, dễ cảm động nhất, đồng thời cũng dễ sụp đổ nhất.

Ta gật đầu, sau đó ngồi im nhìn vẻ mặt sốt ruột của bà ta.

"Nhanh lên một chút, ta không nhịn được nữa!"

Bà ta giãy giụa muốn ngồi dậy, vất vả một hồi lại ngã xuống, đang lúc chật vật một mùi hôi thối xộc vào mũi. Ta bịt mũi, vẻ mặt chán ghét.

"Ma ma, sao người có thể ở trên giường... Thôi, lâu ngày tự nhiên sẽ khô thôi."

Bà ta tức đến méo miệng.

"Ngọc Hoa Tri! Ngươi chán sống rồi có phải không!..."

Đợi đến khi bà ta mắng xong thở hồng hộc, ta mới từ từ đứng dậy, nhìn xuống bà ta.

"Vạn ma ma, là người nói bản tính con người vốn dĩ ác, càng dễ quên gốc rễ. Ta học người, học rất giống có phải không? Có phải còn giống hơn cả con gái của người không?”

"Lúc đâu Vạn Xuân Các chỉ có ba người, người và hai nữ nhi của người. Sau này làm sao lớn mạnh được? Sau khi thu hút sự chú ý của Văn Tín Hầu thì trộm người, cướp người, mỗi cô nương đến đây không nghe lời đều bị bỏ đói chỉ còn da bọc xương, cứ như vậy từng chút một chống đỡ cánh cửa Vạn Xuân Các. Đáng tiếc, nữ nhi của người lại bị khách hành hạ đến chết, nhưng hình như người đã quên, người khác cũng có mẹ, cũng có chị em. Trong thanh lâu này có rất nhiều người muốn g.i.ế.c người đấy.”

"Không tin, người thử kêu cứu xem?"

Bà ta run rẩy, nói nếu bà ta chết, thế tử Văn Tín Hầu sẽ không tha cho bất kỳ ai trong thanh lâu.. Ta đương nhiên biết bà ta và phủ Văn Tín Hầu là con kiến trên cùng một sợi dây thừng.

Nhưng mà...

"Người còn chưa biết sao, thế tử Văn Tín Hầu trên đường hồi kinh, đã bị lưu dân c.h.é.m c.h.ế.t rồi. Trên người lưu dân còn bị lục ra thẻ bài của người đấy. Dù sao thì hai nữ nhi của người cũng là do hắn hại c.h.ế.t mà. Mặc dù hai nữ nhi kia cũng là nửa đường bắt về, nhưng Thái tử nào biết chuyện đó.”

Vạn ma ma tức đến hộc máu, suýt chút nữa đi đời nhà ma, ta nhét cho bà ta một viên thuốc bảo mệnh, đưa cho các cô nương có thù oán làm quà, miễn sao đừng c.h.ế.t là được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com