Ngày hôm sau, các cô nương hiếm khi nghiêm túc, ngay cả trâm cài trên đầu cũng là trâm gỗ khảm ngọc, thanh nhã giản dị giống như từng đóa hoa sen sinh ra từ bùn lầy vẫn cố gắng nở rộ khoe sắc.
Bước vào cửa cung, mùi vị quen thuộc xộc thẳng vào mũi, tường đỏ ngói vàng, cột cao hành lang, điêu khắc đá ngọc khí thế trang nghiêm hùng vĩ, các cô nương sợ đến mức liên tục cúi đầu.
Liễu Kiều Nhi kinh ngạc suốt đường đi: "Ta chưa từng nghĩ cả đời này cũng có ngày vào cung!"
"Đợi lát nữa ta nên tự xưng là gì đây? Nên hành lễ thế nào nhỉ? Quỳ xuống phải dập đầu sao?... Hoa Tri, sao ngươi không kích động gì vậy? Đây là hoàng cung mà!"
Đúng vậy, hoàng cung, ta khẽ cười một tiếng, "Nơi hùng tráng hơn chỗ này ta còn ở đến chán rồi, có gì hay đâu, cũng chỉ có vậy."
Quy củ nhiều hơn ở dân gian, so với quê nhà lòng người càng lạnh nhạt. Cách nhau bởi một bức tường, che giấu chỉ là thế giới mà bách tính chưa từng thấy mà thôi.
Liễu Kiều Nhi lại kinh ngạc, đại khái muốn nói ta có phải mơ mộng quá rồi không, nhưng lại không nỡ, chỉ đành dính chặt lấy ta, sợ lát nữa ta cũng sẽ nói ra những lời kinh người như thế.
22.
Hoàng đế đã tuổi cao sức yếu, bệnh tật quấn thân, nhưng tinh thần cũng không tồi, trong mắt nhìn về phía Duệ Vương đều là vẻ hài lòng. Chỉ là sau khi nghe nói đám nương nương trong phòng này đều là kỹ nữ thì sắc mặt lập tức phai nhạt.
"Tuy rằng hành thiện tích đức nhưng không sạch sẽ, lão Ngũ, ngươi không bị người ta lừa gạt đấy chứ."
Duệ Vương cười ha ha, từ trong n.g.ự.c lấy ra một bức tranh, bên trên vẽ đầy những chữ phúc với đủ màu sắc.
"Phụ hoàng không biết đấy thôi, một đường từ Uyển Thành đến Kinh thành, có vô số dân gặp nạn nhờ một bữa cơm, một bát cháo mà sống sót, có người tìm được người thân, có người kiên trì đi qua ba tòa thành trở về nhà, nếu không có những cô nương này dùng đồ ăn dẫn đường, những người này đã sớm c.h.ế.t rồi. Mà bọn họ cũng là bách tính của phụ hoàng."
"So với tính mạng con người, chút tì vết này có tính là gì?"
"Tì vết? Đây là ô uế!"
Trong lòng ta lạnh lùng hừ một tiếng, Hoàng đế ngày ngày sủng hạnh những nữ tử khác nhau, lại có chỗ nào cao quý hơn người khác hả? Đều là cùng phòng, còn phân cao thấp?
Hoàng đế vẫn còn bất mãn, nể mặt Duệ Vương mới để ta ngẩng đầu lên.
"Đáng tiếc thay dung mạo này, nếu không có vướng bận thì cũng có thể làm Huyện chúa, nếu là nam tử, trẫm còn có thể ban cho một chức quan."
Tràn đầy ý vị châm chọc.
Kiếp trước ta là nam tử thì sao, tuyệt căn, làm chó, làm quan vẫn là một con chó.
Mẹ nhà ngươi ấy!
Trong lòng không vui, trên mặt ý cười càng thêm sâu. Ta quỳ phục trên mặt đất, giả vờ vô tri tạ ơn lời khen của hắn.
"Đa tạ thánh thượng thương xót, nô làm việc chỉ mong được an lòng, vốn không cầu hồi đáp."
Lúc này hắn mới gật đầu, lời nói xoay chuyển, "Chuyện của lão Thất đã tra rõ chưa? Sao lại trùng hợp như vậy, bọn họ lại có mặt tại hiện trường? Được rồi, đều nói rõ ràng đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cười c.h.ế.t mất, lão tử vừa muốn g.i.ế.c người, sẽ để lại nhược điểm cho ngươi thấy sao? Xương Vương thật quái đản, chơi đùa rất điên cuồng, roi và đao không rời tay, đánh đổ nến tự mình chơi c.h.ế.t mình cũng hợp lý hợp tình thôi.
Về phần thị vệ của hắn là Nguyên Thanh sốt ruột cứu chủ, chạy loạn trong đám cháy khiến khắp người đầy thương tích, cùng c.h.ế.t trong lửa, đến nỗi không phân biệt được hai người là ai với ai.
Cẩu hoàng đế mất đi con trai nhưng lại thờ ơ như vậy. Hoàn toàn không có lòng thương xót, không biết ơn, khó trách lại nuôi ra loại người như vậy!
Hoàng đế bất lực trở về, hoặc là có ác ý thú vị gì đó.
Lúc sắp đi, lại tặng cho chúng ta một tấm biển hiệu【Hồng Hạnh Lâu】.
Hạnh đỏ nghiêng mình bên lầu cao, chưa kịp cười mà n.g.ự.c đã rung rinh quyến rũ.
Đây là sự chế giễu của đầu đường cuối ngõ đối với các cô nương thanh lâu.
Đây là cái gì?! Ép người ta đi làm kỹ nữ cả đời? Cho dù ta muốn để các cô nương khôi phục thân phận lương thiện cũng sẽ vì vậy mà bị từ chối.
Duệ Vương chấn động: "Phụ hoàng! Cái này không..."
"Các ngươi hành thiện, cũng coi như là khen thưởng, chẳng qua đừng dùng đến danh hiệu nương nương này nữa, khiến cho người ta chê cười."
Ai thèm làm nương nương! Nữ tử hậu cung nào so được với các cô nương bên ngoài vui vẻ, bộ mặt hoàng thất quả thật là vẫn bẩn thỉu như thường.
Ngược lại là Duệ Vương, Hoàng đế càng thêm coi trọng hắn, thưởng vàng ban ruộng, thậm chí ngay cả việc bảo vệ thành cũng giao cho hắn. Đôi mắt Duệ Vương trầm xuống, lời phản bác bị chặn lại rất nhiều lần, nghi ngờ đã mất đi sức lực và thủ đoạn.
Hắn không dám nhìn ta. Nữ tử gánh tội, nam tử chịu ơn. Lúc sinh ra đã phân chia rạch ròi, không có đạo lý, nhưng cứ như vậy mà thịnh hành, giống như không sinh được con trai, người bị nhục mạ vĩnh viễn đều là nữ tử.
Trên đường đi, Duệ Vương vẫn luôn nhìn vào thánh chỉ trong tay, khó phân biệt vui giận.
"Sao thế, được như ý muốn còn làm bộ làm tịch như vậy, nếu không thích ngươi có thể đưa ra ngoài!"
Ta mỉa mai châm chọc, Liễu Kiều Nhi sợ đến vội vàng bịt miệng ta, liên tục xin lỗi. Ta không phải vì bản thân mà cảm thấy uất ức.
Ta chỉ nghĩ đến Liễu Kiều Nhi vì cứu nhiều người hơn mà, mỗi ngày đều nhịn ăn cùng các cô nương khác, giấu thức ăn đi, lại còn phải giả vờ mình không ăn được.
Tam Nha cũng giấu màn thầu để đứa bé ném cho mẹ mình, khuôn mặt trắng trẻo khó khăn lắm mới dưỡng được lại trở nên vàng vọt gầy gò. Để cứu hai đứa trẻ bị trói trên giàn lửa, người vốn sắt đá, cứng cỏi như Thúy Nương lại đỏ hoe mắt quỳ trước mặt ta, hứa sẽ hầu hạ ta cả đời.
Cô nương ngây thơ Trà Nhi đem tất cả những thứ đáng giá trên người cầm cố cho ta, chỉ để mua thêm chút đồ ăn mang đi. Còn nhiều hơn nữa, từng việc từng việc, những cô nương đã mất đi tự trọng trên giường lại lộ ra tấm lòng thiện lương sáng chói nhưng cuối cùng thành ra vô dụng.
Quả nhiên làm việc tốt không được, không được báo đáp thì thôi, lại còn bị người ta khinh thường.
Duệ Vương rũ mắt, gió thổi bay mái tóc lòa xòa trước mặt, lộ ra vẻ yếu đuối, cười tự giễu.
"Thân là nữ nhi cũng có thể làm được nhiều việc. Hoa Tri, ngươi nên biết ta không phải là loại người đó."
Ta bình tĩnh lại, cười tà:
"Được, phụng chỉ mở thanh lâu, vậy ta sẽ làm ma ma lớn nhất ở đây."