Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 3



Hôm sau, Yến Nhi bị bán đi, nghe đâu là vào ổ kỹ lậu.



Vạn ma ma nói: “Nể mặt nó lắm rồi. Dám ra tay hại con, giữ lại chỉ thêm tai họa.”



“Mối tình của nha đầu kia lại để mắt đến con nên nàng sinh lòng oán độc.”

Ta suýt nữa cười đến đứt hơi. Chỗ này đâu phải hậu cung, vì một tên nam nhân hèn mạt, đáng sao?



Ta đoán, nàng chỉ thấy lỗi là ở ta. Giống như Hoàng hậu trước kia cho rằng yêu phi đoạt đi tâm tư của Bệ hạ nên dàn mưu bày kế. Nhưng kẻ thay lòng đâu phải phi tần mà chính là hoàng đế, chẳng phải sao?

Từ từ khi ấy, từ trên dưới, ai nấy đối với ta lại càng cung kính. Vạn ma ma đưa ta vào nội thất là nơi cấm địa đối với các cô nương khác.



Bà nói: “Hoa Tri, trong những cô nương ở đây, con biết vì sao ta coi trọng con nhất không?”

Ta gật đầu: “Con luôn biết cách mang về cho ma ma thứ ma ma muốn. Ma ma để mặc Yến Nhi tiếp nhiều khách, nhưng nàng tham lam, ngu dại, lại còn bất trung nên con chỉ giúp nàng một tay, vừa tiễn được người, vừa cảnh tỉnh đám người còn lại.”

Bà cười thực hài lòng: “Vậy con thấy đám cô nương trong thanh lâu này là gì?”

Ta khẽ nhướn mày: “Ống nhổ, chén nước, bình hoa, gối nằm, nữ nhân có thể là bất kỳ thứ gì, duy chỉ không thể là người. Nơi này không có nữ nhi, chỉ có vật phẩm được xưng là cô nương.”

Các kỹ nữ trong thanh lâu không có tôn nghiêm, không có bản ngã, tựa như xiêm y bị người ta lật xem, chọn lựa, vẫn có thể sống tốt. Vạn ma ma cười đến không khép miệng được, không ngớt lời khen ta thông minh.

Ta khẽ nhếch môi, cười mà như không: “Sao ma ma không hỏi, vậy nam nhân là gì?”

Khóe miệng bà ta khựng lại: “Là cái gì?”

“Là túi vàng túi bạc, là nấc thang để dây tơ liễu mềm vươn lên đỉnh cao. Duy chỉ không thể là người. Họ buông thả dục tình, phóng đãng thành tính, chỉ có nữ nhân mới tình nguyện ban cho họ một mảnh thiên đường.”

“Con… sao lại nghĩ về quý nhân như vậy…”

Ta khẽ ngả người, ghé lên vai bà, hơi thở như lan tỏa ra mùi hương thanh nhã:



“Ma ma à, nữ nhân nếu không biết thuật chế ngự nam nhân, sao có thể đong đầy núi vàng biển bạc? Tôn ti trật tự, ta cần phân rõ: thứ ta phải tôn, là nam nhân… hay là tiền và quyền?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà im lặng, chỉ dùng đôi mắt sụp mí đầy mờ đục nhìn ta, ánh mắt tối sẫm như mực, tựa hồ lần đầu tiên nhìn rõ con người thật của ta. Ta như chẳng hay biết gì, dựa vào cánh tay bà, mỉm cười mềm mại mà yêu mị.



“Mama à ~ trong lòng con, người mới chính là thần minh của các cô nương nơi đây đó.”

4.

Liễu Kiều Nhi trở thành cô nương quá lứa lỡ thì. Vạn ma ma sai người dọn Tiêu phòng ra để ta ở. Liễu Kiều Nhi tức giận đến mức phát điên, đứng chắn ở cửa không chịu rời đi.

"Vạn ma ma, bà phá cầu rút ván nhanh như vậy sao, căn phòng này ta không được ở, bà dựa vào cái gì mà cho nàng ta!"

Các gia đinh không hề thương tiếc, Vạn ma ma gật đầu, bọn họ lập tức kéo Liễu Kiều Nhi xuống lầu. Ta vui vẻ bước vào phòng mới, nhìn trái nhìn phải, Vạn ma ma ở bên cạnh sai người chuẩn bị quần áo trang sức cho ta.

"Hoa Tri à, con hiểu biết sớm, những chuyện đó đã thấu triệt rồi, ma ma chỉ dạy con thêm một chút nữa thôi, đừng lưu luyến quá khứ. Con và Kiều Nhi có quan hệ tốt, nhưng con cũng thấy rồi đó, trong cái viện này chẳng có gì gọi là tình nghĩa, chỉ có lợi ích mà thôi."

Ta hiểu, bà ấy quyết tâm tự tay dạy dỗ thế hệ tiếp theo của kỹ viện. Ta gật đầu, bà ấy mỉm cười, nụ cười kéo dài đến tận mang tai.

Chẳng mấy chốc, nha hoàn đang dọn phòng cho Liễu Kiều Nhi thì ghé vào tai bà ấy thì thầm. Ta không nghe thấy, nhưng vẻ mặt tối sầm của Vạn ma ma đã cho ta biết câu trả lời. Người của bà ấy đã tranh xử lý tài sản của Liễu Kiều Nhi, phát hiện ra chỉ còn lại rất ít.

Vạn ma ma nghiến chặt răng, mắng một câu "Tiểu tiện nhân phá hoại tiền tài" rồi cấm ta không được học theo Liễu Kiều Nhi. Bà ấy muốn có một cây rụng tiền khiến bà hài lòng. Sắp đặt mối quan hệ thầy trò giữa ta và Liễu Kiều Nhi rồi cuối cùng ép nàng ta nhường lại vị trí, khiến chúng ta nảy sinh hiềm khích.

Đơn giản mà hữu ích.

Liễu Kiều Nhi gặp ai cũng nói ta là kẻ vô ơn. Vạn ma ma cười càng tươi, trong bóng tối lại khuyên nàng ấy nên có cái nhìn thông suốt, bản tính con người vốn xấu xa, lại quên gốc rễ. Ngay trước mặt ta, bà ấy lại nói Liễu Kiều Nhi bất tài, trách nàng không thể giữ mãi tuổi xuân, gương mặt ấy các đại gia đã chán ngấy rồi.

Ta càng "chuyên tâm" theo phe của Vạn ma ma.

Đó chỉ là những chiêu trò làm tan chảy lòng người, tất cả đều là những chiêu ta đã luyện từ kiếp trước.

Ngày ta tròn mười lăm tuổi cũng là đêm ta chỉnh trang. Đám gia chủ bị thu hút bởi cái danh của ta, chen chúc chật kín đại sảnh, bọn họ gào thét muốn ta ra ngoài. Như những con ch.ó sói chỉ biết ăn uống tham lam, nhưng thực ra chúng giống như những bậc thang giúp ta từng bước một leo lên trời cao.

"Xem bảo bối của ta đây, tiên nữ cũng chỉ đến thế thôi phải không?" Vạn ma ma lộ ra gương mặt nhăn nheo, soi qua gương đồng nhìn ta.

Ta mỉm cười quyến rũ hơn, bà ấy suýt chút nữa loạng choạng.

"Vạn ma ma, nghe nói tối nay sẽ có một nhân vật lớn đến?"

"Con đã biết rồi sao?"

Bà ấy chỉnh lại dáng vẻ, vỗ nhẹ vào tay ta, gương mặt đầy vẻ đắc ý.

"Đêm đầu tiên của con, chủ nhân làm sao có thể bỏ qua được?"

Chủ nhân?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com