Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 4



Ta nghe nói đó là thế tử của Văn Tín Hầu ở Kinh thành, kẻ háo sắc lại khéo đưa đẩy, chỉ nhờ vào gia thế mà có chút quyền lực.

Nhưng kẻ ta nói không phải là hắn. Có thể thấy, tin tức của Vạn ma ma giờ đã không còn nhanh nhạy bằng ta nữa rồi.

Ta mỉm cười bước ra ngoài, dưới sân lập tức vang lên tiếng ầm ĩ như thể muốn xuyên thủng trời.

Chừng ấy người, đến cả Vạn ma ma cũng giật mình, lắc lư chiếc m.ô.n.g đầy hưng phấn mà giới thiệu ta yêu kiều mị hoặc vô song như thế nào.



Ta chỉ dõi ánh mắt về phía gian phòng đối diện, không để tâm vào những lời ấy. Liễu Kiều Nhi đã nói, người kia không hứng thú với nữ tử, sở thích thật sự không ai hay biết, chỉ có thể thử vận may.



Cá cược sao? Cớ gì phải cá cược. Người mang tâm tư của hổ, hay thận trọng hoài nghi, nhưng đồng thời lại tinh tường thấy rõ sự khác biệt trong từng chi tiết nhỏ.

Ta bước xuống cầu thang, đôi chân nhẹ nhàng lướt như gót sen, tà áo dài phiêu động theo gió, tựa hoa mai mỉm cười, vẻ đẹp khiến người ta ngẩn ngơ. Khi mọi âm thanh lắng xuống, ta liền lần lượt gọi tên các vị khách.

“Trương công tử, thành úy Lưu công tử, Vương công tử huyện thừa, ông chủ Trịnh, ông chủ Minh hoa phục, ông chủ Tiền cửa tiệm cầm đồ… Cảm tạ các vị đã đến, nô gia vô cùng cảm kích.”

Ngay cả tên quản sự sòng bạc ta cũng không quên gọi khiến cả gian phòng lại một lần nữa sôi sục, như thể một cuộc náo loạn vừa bùng lên. Dù miệng đắng lưỡi khô nhưng ai lại không thích một mỹ nhân lại nhớ tên mình thế chứ?

Vạn ma ma ra hiệu yên lặng, giơ chiếc bảng gỗ khắc tên ta lên, bắt đầu đấu giá. Bà bảo rằng vật hiếm mới quý giá, đêm đầu tiên của ta lại càng đặc biệt hơn. Ta suýt chút nữa đã phải cười thầm.

Đêm đầu tiên là gì? Có gì khác biệt đâu. Nếu nữ nhân muốn, có thể tạo ra vô số lần “đêm đầu tiên”. Đó là điều mà các ma ma trong cung đã dạy ta, sự trong trắng của nữ nhân chẳng thể nào kiểm chứng được, trừ phi vừa mới trải qua sự tình đó, bằng không sau vài ngày nghỉ ngơi là sẽ trở lại nguyên vẹn như xưa.

Còn về việc đấu giá thì lại càng buồn cười. Nếu không phải vì từ lúc tám tuổi ta đã bắt đầu ghi nhớ các quan viên, các ông chủ, rồi tìm đủ cách để họ nhớ đến ta thì làm sao có thể khiến họ ngày đêm thao thức, chẳng khác nào một loài hoa hoang dại mọc lan, cuối cùng cũng nở hoa khoe sắc, đứng thứ ba trong danh sách của Vạn Xuân Các, làm sao có thể mời được nhiều người đến như vậy?

Nếu đã coi mình là vật phẩm thì phải tự mình nâng giá. Để người khác cho cơ hội, ấy chẳng phải là đang tự vạch trần nhược điểm của mình sao? Dù sao bao năm qua, kỹ nữ xinh đẹp trong thanh lâu cũng không thiếu gì.

Dĩ nhiên, tay và m.ô.n.g ta không ít lần bị mấy tên háo sắc sàm sỡ, Liễu kiều Nhi đau lòng vì ta, cho rằng nữ nhân nên giữ lấy sự thuần khiết, sạch sẽ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chỉ khẽ cười, sống trong bùn lầy, quan trọng không phải là giật bỏ những con sâu bò trên người mà là làm sao dẫm lên chúng để leo ra ngoài.

5.

Cuộc đấu giá diễn ra vô cùng kịch liệt, Vạn ma ma vì quá xúc động mà toàn thân run rẩy, đôi mắt gần như không còn nhìn rõ, cuối cùng mức giá cũng được ấn định. Nhưng không phải là tiền bạc mà là một kim bài bằng vàng khắc chạm hình rồng.

Vạn ma ma ngây người, ta phải che miệng mà cười không ngừng, theo sau tên tiểu nhị dẫn vào gian phòng nhỏ. Trong phòng có một người ngồi, một người đứng, cả hai đều có khí độ phi phàm.

Người ngồi đội mũ triều, mặc thường phục, làn da trắng như ngọc, các đường nét trên mặt rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm.



Người ấy mỉm cười: “Ban đầu ta tưởng nơi này chỉ có xuân sắc của các giai nhân, không ngờ cũng có một tia sáng rực rỡ như bình minh khiến người ta phải ngẩng đầu lên nhìn.”



Ta quỳ xuống, thành kính hành lễ: “Nô bái kiến Duệ Vương, Duệ Vương vạn phúc kim an.”

Duệ Vương, hoàng tử thứ năm của hoàng đế, từ nhỏ đã vì lời đồn về số phận cô độc mà được đưa đến vùng đất Tây Lâm hẻo lánh, tâm trí đầy mưu lược, không gò bó, từ nhỏ đã âm thầm tính toán.

Có binh quyền, có thế lực, đúng lúc hoàng đế lâm bệnh nặng, quốc gia đứng trước nguy cơ loạn lạc, các hoàng tử khác đều bận rộn tranh giành trong hoàng cung, duy chỉ có người này là thờ ơ đứng ngoài cuộc.

“Ngươi biết ta sao? Ngươi hẳn là đã đợi ta từ lâu rồi phải không?”



Giọng nói có phần lạnh lùng nhưng lại sắc bén. Thật vừa vặn, giúp ta tiết kiệm được những lời vô nghĩa. Ta ngẩng đầu, nở nụ cười chân thành.



“Đúng vậy, chủ nhân của Vạn Xuân Các là thế tử của Văn Tín hầu, Văn Tín hầu là phe của Thái tử, tất cả số tiền kiếm được đều dâng lên Đông cung. Vương gia chắc hẳn cũng rất tò mò, vì sao suốt nhiều năm qua, tiền bạc của Thái tử lại như không bao giờ vơi cạn.”

Vừa rồi ta có thể gọi tên gần như toàn bộ các quan viên và thương gia trong thành, chứng tỏ Vạn Xuân Các không tầm thường, ta cũng không đơn giản.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com