Hắn ngẩn ra, vô thức dời đi ánh mắt, khẽ nhíu mày.
“Vậy những tin tức mà ta nhận được là do ngươi cung cấp?”
Ta khiêm tốn đáp lại: “Vương gia chỉ cần tự mình tìm hiểu là sẽ biết.”
Hắn như bị nghẹn lại, khẽ nở nụ cười, tự mình đỡ ta đứng dậy. Không có sự khinh bỉ hay coi thường, hắn đã cúi người, đôi mắt nhìn ta có chút kinh ngạc, giống như lần đầu tiên nhìn thấu ta.
Biết dùng người, tài năng và đức độ, quả thật hắn không khác gì trong lời đồn. Chỉ có điều đôi tay hắn hơi lạnh, không hề để ý đến vẻ đẹp của ta. Liễu Kiều Nhi đã nói đúng, hắn thật sự không thích nữ nhân. Hoặc có lẽ, hắn là loại nam nhân chỉ múc một gáo nước trong ba ngàn con sông. Dù thế nào, ta cũng phải bắt được hắn.
“Vậy nếu ta không tới, ngươi sẽ làm gì?”
“Làm gì?” Ta bật cười, “Chưa từng nghĩ đến khả năng đó. Ta chỉ biết Vương gia thiếu tiền, nhất định sẽ đến Uyển thành một chuyến.”
Mặt hắn tái đi, giả vờ tức giận nói: “Cười thì trông thật thông minh, miệng thì đầy lời vô nghĩa.”
“Vậy sao? Vậy Vương gia mua ta một đêm, sao lại dùng kim bài? Không phải là không đủ tiền bạc sao?”
……
Sau một hồi trao đổi, hắn hỏi ta vì sao lại chọn hắn. Ta đáp:
“Nghe nói Tây Lâm đất đai cằn cỗi, dân chúng nghèo khó, sau khi Vương gia đến đã mở rộng thủy lợi, thông thương buôn bán, dân chúng mừng rỡ, còn nuôi sống được cả vùng núi ngập tràn sắc đỏ.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi.”
6.
Vạn ma ma kiên trì hỏi ta đêm đó Vương Gia đã nói gì. Ngoài những điểm quan trọng, ta đều thành thật kể ra. Bà ấy không tin, nói Vương Gia chỉ nói vài câu rồi lại ậm ừ suốt đêm, rõ ràng là không hợp lý.
Ta liền đỡ lấy n.g.ự.c mình đặt vào tay bà ấy, hỏi bà cảm thấy thế nào. Dù là Vạn ma ma đã thấy nhiều chuyện nhưng cũng không biết phải làm sao, đành phải ôm đầu nói cần nghĩ xem phải trả lời với người bên trên thế nào.
Nhìn bóng lưng bà ấy, ta khẽ nâng mày.
"Chẳng hiểu sao bà ta lại chưa chết? Bà ta đã liên hệ với các kỹ viện khác, định bán ta qua tay, nói là giữ ta chẳng còn ích lợi gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Kiều Nhi đột nhiên xuất hiện, đôi mắt thâm quầng còn chưa tan hết. Đêm đó, nàng và hộ vệ của Duệ Vương ở trong phòng giả bộ ân ái đến nỗi khản cả giọng, hôm nay mới dần hồi phục được một chút.
"Duệ Vương thật sự có đáng tin không? Lỡ như vẫn không đấu lại được Vạn ma ma thì sao? Văn Tín Hầu tin bà ấy nhất, nếu không g.i.ế.c được bà ấy, chúng ta sẽ thảm lắm đấy?"
Nàng tỏ vẻ tủi thân như muốn khóc. Ta mềm lòng, vỗ vỗ vai nàng an ủi:
"Không nhìn thấy bà ấy suýt nữa không chạm được vào đầu chính mình rồi sao? Sẽ nhanh thôi."
Béo lắm cũng sẽ thành người chết. Đặc biệt là ăn nhiều bánh kẹo và đồ ngọt. Trước đây, có một lão thái giám ăn quá nhiều cuối cùng béo đến mức không thở nổi, ta thuận thế "kế thừa" tất cả tài sản của lão.
Liễu Kiều Nhi hiểu ra rồi bật cười.
"Hoá ra ngươi luôn đi tìm đồ ăn ngon, thì ra đều vào miệng bà ấy cả. Hứ, nếu biết vậy thì ta đã để phần của mình cho bà ấy rồi."
Nàng xoa xoa cái bụng hơi phình, có chút hối hận. Kể từ khi không còn là hoa khôi, nàng bắt đầu buông thả bản thân, tiếp khách mệt mỏi, nàng muốn nghỉ ngơi một chút.
"Nhưng mà sao lâu quá vậy? Ai mà biết được khi nào bà ấy sẽ ngã."
Ta khẽ cười.
"Không vội, có Duệ Vương ở phía sau, ta mới có thể đảm bảo, nuốt trọn Vạn Xuân Các này."
Ngày hôm đó, trong viện lại có một cô nương mới, tính tình không tốt, cực kỳ chống đối, chỉ cần lơ là một chút là muốn tự tử. Chẳng may, người bên trên truyền lệnh xuống, nói không được đối xử tàn nhẫn, khiến Vạn ma ma tức giận thở hổn hển, đành phải nhốt nàng ta vào phòng tối, bỏ đói ba ngày rồi tính tiếp.
Ba ngày sau, cô nương đó nằm cứng đơ khiến Vạn ma ma hoảng sợ đến mức mềm nhũn cả chân, thân thể nửa tựa vào ta, suýt chút nữa đè ta bẹp dí.
Ta cắn chặt răng, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ma ma đừng sợ, mặc dù đói nhưng mỗi ngày đều có cháo loãng, nàng ta sẽ không c.h.ế.t đâu. Nàng ta chỉ đang diễn kịch thôi mà."
Vạn ma ma thở phào một hơi dài: "Quả thật là một thứ đồ không ra gì, không thể đuổi đi cũng không thể loại bỏ, chẳng biết ai lại muốn bảo vệ nàng ta như thế."
Vạn ma ma mệt mỏi đến mức bực bội, mắng vài câu rồi ném cái đống rắc rối này cho ta.
"Nàng ta không thể chết, hãy tìm cách khui miệng nàng ra, làm khó ta thì nàng cũng đừng mong được dễ chịu."
Ta rũ mắt, gật đầu.
Cô nương này có dáng người thẳng tắp, vẻ mặt kiên quyết, khí thế và tiết tháo rõ rệt, phần lớn là nữ nhi của gia tộc quyền quý, hoặc là bị tịch biên gia sản, hoặc là bị diệt môn.
Nói nàng nhận mệnh, nàng chọn cái c.h.ế.t để thể hiện chí khí; nói nàng không cam chịu, nhưng thực chất nàng lại chẳng làm gì. Lúng túng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng loại người như nàng, hầu hết đều có một điểm yếu chí mạng, chính là quá lương thiện.
Ta sai các cô nương nhỏ tuổi trong viện lần lượt đến gặp nàng, chỉ làm một việc: kể lại quá khứ bi thương của bản thân cho nàng nghe.
"Ta bị cha ruột bán vào đây, vì ông ta mê cờ bạc, bán mẹ xong còn không đủ, cho rằng ta còn giá trị hơn con heo trong nhà, thế là ông bán ta đi."
"Cha mẹ ta đều chết, suýt bị đói c.h.ế.t ngoài đường, bị người ta đánh ngất rồi bán vào đây."
"Ta… ta tự nguyện đến đây. Cha c.h.ế.t rồi, bác, chú và anh em họ nói ta trưởng thành thì chỉ tổ được hời cho kẻ khác, chẳng bằng ở nhà hầu hạ nam nhân."