Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 11



14.

Duệ Vương nói bên ngoài không yên, đúng là sự thật.

Chủ yếu là ông trời không nể mặt, trước có ôn dịch, sau lại hạn hán. Đường thủy khô cạn, ruộng đồng không trổ bông, gia súc c.h.ế.t chóc, người sống lay lắt khổ vô cùng.

Thiên sinh dị tượng, thế đạo sắp loạn, dùng bách tính nghèo khổ để khảo nghiệm mưu lược của kẻ trên, đây là ải khó khăn nhất.

Kiếp trước, ta từng trải qua mưa to liên miên, lũ lụt và mưa đá, mỗi lần số người thương vong đều không thể đếm hết, nhưng chính những tai ương như vậy lại thành công cho cuộc tranh giành quyền lực thắng thua trong gang tấc. Lần này cũng không ngoại lệ.

Khách đến thưa thớt, chỉ còn lại một số kẻ không biết khổ hoặc biết mà làm ngơ, trong đó có quan viên mỏ vàng. Liễu Kiều Nhi mệt mỏi không thôi, khoanh ra mấy cái tên từ một đống lớn sổ sách cửa hàng:

"Từ khi Vạn ma ma đi rồi, mấy người này không đến nữa, nhưng vẫn luôn ngầm dò la tin tức Ngọc Sở Quán. Người phái đi báo tin rằng, bọn chúng trực tiếp câu kết với người của Thái tử, giao ra vàng vụn. Gần đây, thấy Ngọc Sở Quán không có gì đặc biệt mới lại bước vào."

"Rất tốt. Tiếp theo giao cho ta là được."

Ta đứng dậy đ.ấ.m bóp vai cho nàng, "Ngươi vất vả rồi."

Nàng lười biếng chống cằm, kiều mị liếc ta một cái: "Đương nhiên là vất vả, ngươi phải bồi bổ cho ta thật tốt."

Trong lòng ta ấm áp.

Kiếp trước ta không ra nam cũng không ra nữ, vô tình vô nghĩa, trừ chủ tử, đều coi là công cụ, chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ. Sống lại một đời, diễm sắc trước mắt, ta lại có chút lực bất tòng tâm. Ta thầm thở dài một hơi, chuyển đề tài.

"Những vàng vụn kia hiện giờ đến đâu rồi?"

"A Lý viết thư nói, không quá ba ngày nữa sẽ đến kinh thành."

A Lý là một trong những tên ăn mày mà Liễu Kiều Nhi năm xưa bí mật nuôi dưỡng, không chỉ hắn mà tất cả những ăn mày từng nhận được ân huệ, dưới sự chỉ đạo của ta, đều trở thành những thám tử xuất sắc.

Chuyên dùng cho ta.

Như kiếp trước, nắm giữ tất cả những gì có thể khống chế, dùng đến cực hạn, nhỏ như kiến cũng có thể biến thành vương.

"Đã như vậy, hai ngày sau, cả người lẫn vàng đều chôn đi, chôn riêng ra."

Liễu Kiều Nhi bật cười thành tiếng.

"Thái tử có sốt ruột đến c.h.ế.t không? Thôi đi, ta lười nghĩ những chuyện này, chỉ muốn hỏi, thế đạo bất ổn, chúng ta mở cửa đến khi nào? Mặc dù ngươi bảo lang trung cách ba ngày lại bắt mạch cho các cô nương uống thuốc, nhưng ôn dịch vẫn chưa tan, trong lòng ta luôn hoang mang."

"Đừng vội, cứ đợi thêm chút nữa."

"Đợi cái gì?"

"Đợi tin."

Tin tức của Duệ Vương đến rất kịp thời, bên trong chỉ có mấy chữ, 【Người tới, an tâm.】

Không lâu sau, mỏ vàng xảy ra một trận chiến không khói súng, sau khi quan viên thay m.á.u thì dần dần lắng xuống.

Có tiền dễ làm việc, cộng thêm những năm này, trên đến quan giữ thành, dưới đến lính gác cửa thành, đều có nhược điểm trong tay ta, Uyển Thành dần dần trở thành vật trong lòng bàn tay ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Do đó, đất phong của Duệ Vương cũng ngày càng giàu có, dần dần có xu thế vượt qua Uyển Thành.

Vừa mới qua năm, ta mười tám, lão hoàng đế bệnh nặng, Duệ Vương lại đưa thư tới:

"Hoa Tri, bản vương đã chuẩn bị trà ngon ở Kinh thành chờ ngươi."

15.

Ta vốn định lên đường một mình, vừa hay, ba tin tức đã truyền đến.

Thứ nhất, thiên tai liên miên, thây chất đầy đồng, dân chạy nạn tứ tán, thiên hạ bất an.

Thứ hai, Phủ Phong Quốc Công bị tịch thu, nghe nói tham ô rất lớn, khiến bách tính c.h.ế.t chóc vô số.

Thứ ba, Thái tử bị cấm túc, Duệ Vương có công cứu tế, danh tiếng lẫy lừng.

Ta nhìn thư giải thích của Duệ Vương, nhoẻn  cười.

Thái tử mất đi Văn Tín Hầu, bèn bám vào Phong Quốc Công, nhằm vào Duệ Vương ra tay tàn độc. Nào ngờ Văn Tín Hầu cất giấu sổ sách, lại bị Duệ Vương tìm thấy.

Thêm vào đó, ta từ chỗ Vương ma ma ở Tú Hương Viên uy h.i.ế.p dụ dỗ mà có được bằng chứng phạm tội. Hai người đều không sạch sẽ, bị Duệ Vương nắm thóp dễ như trở bàn tay.

Ngọc Sở Quán nghỉ kinh doanh mấy ngày, ta chia bạc, kết quả các cô nương đều mặt ủ mày ê.

"Ngươi đi rồi chúng ta phải làm sao?"

Lần này, ta để các nàng tự chọn ma ma, mọi người đối mặt nhìn nhau. Tất cả đều vây quanh ta, ngóng trông như mèo con lạc đường.

Liễu Kiều Nhi đặc biệt yếu đuối đáng thương: "Không thể mang chúng ta theo sao?”

"Rời khỏi ngươi, ai còn quan tâm chúng ta như vậy chứ? Bạc cho nhiều, nhưng lang sài hổ báo cũng nhiều, ngươi thật sự yên tâm để chúng ta một mình đối mặt sao?"

Có gì mà không yên tâm, chỉ cần ý chí sắt đá, vạn vật đều có. Huống chi nữ tử không yếu, yếu là tự xem mình thấp hèn về tầm nhìn và tâm hồn, nữ tử ngẩng đầu lên là có thể thấy được bầu trời rộng lớn. Đây không phải lỗi của các nàng, nhưng phá vỡ xiềng xích vẫn phải dựa vào chính mình.

Nào ngờ, Liễu Kiều Nhi đột nhiên nổi giận. Nàng đẩy ta một cái, vành mắt đỏ hoe.

"Người khác đều nói ta không có tim, xì, người không có tim rõ ràng là ngươi! Không muốn chúng ta khổ, vung bạc cho thật nhiều, hy vọng chúng ta thân thể khỏe mạnh, lang trung từng tới, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy các cô nương đi theo đúng người! Từ nhỏ ngươi đã là người có đầu óc, đợi chúng ta hết lòng tin tưởng ngươi, ngươi lại vỗ m.ô.n.g bỏ đi! Đây là cái gì?! Chỉ hỏi ngươi rốt cuộc coi chúng ta là gì!..."

Nàng vừa khóc, tất cả các cô nương đều khóc theo, tựa như bị cả tập thể vứt bỏ. Khóc xong, nàng tựa vào vai ta, nước mắt đầm đìa.

"Ngươi không ở đây, chúng ta lại như tấm bèo trôi, không có nhà. Để chúng ta đi theo ngươi, đến kinh thành tiếp tục kiếm bạc giống như ở Uyển Thành, thu thập thông tin từ trong miệng những vị khách say rượu, thăm dò tình hình địch, chẳng phải càng tốt sao?"

Ta lau nước mắt cho nàng, thở dài một tiếng, "Ở lại đây, ít nhất còn an ổn. Đi theo ta, có lẽ mạng cũng không còn."

"Ngươi còn không hiểu sao! Chúng ta cam nguyện làm nô tỳ của ngươi! Chết thì sao, ít nhất ở bên cạnh ngươi, còn ra hình dạng của con người."

Ta sững sờ.

Ta đột nhiên phản ứng lại, tiền đồ hung hiểm, cho dù chui vào đầm rồng hang hổ, các nàng cũng quyết tâm liều mạng đi theo ta. Nữ tử yếu đuối nhưng cũng sinh ra được tấm lòng trượng nghĩa đầy khí phách này, khiến ta có chút bất mãn.

Khiến ta có vẻ như đang ngượng ngùng xoắn xuýt.

Nực cười, ta vung tay áo, "Dọn! Bây giờ lập tức dọn Ngọc Sở Quán đến Kinh thành!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com