Thái Giám Tái Sinh Trở Thành Tú Bà

Chương 16



23.

Sau này ta mới biết, vì sao Hoàng đế lại mang ác ý lớn đến vậy.

Xương Vương qua đời, Thái tử chịu tổn thất lớn nhất, đã không moi được người thì hủy diệt cũng được.

"Cái gì mà Bồ Tát cứu thế, đều là lũ lẳng lơ, gặp một gã nam nhân trên đường là kéo đi."

"Cái xe ngựa đó biến thành cái lầu xanh di động rồi."

...

Chỉ là nữ tử mà thôi, tạt chút nước bẩn, chẳng ai thèm lên tiếng bênh vực.

Ba ngày trước khi thanh lâu khai trương, Duệ Vương mang tên trộm truyền lời bẩn thỉu đến trước mặt ta, mặc cho ta xử trí.

"Hắn truyền lời bậy bạ nhất, dùng mọi cách lôi hắn đến đây."

Ta cũng chẳng thèm nhìn, sai người tống hắn ra hậu viện cho chó ăn. Tên nam nhân kia lập tức sợ đến tè ra quần. Ta thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, bèn dọa hắn.

"Ngươi chỉ là một quân cờ, nếu ta không ở lại được chỗ này nữa, ngươi đoán chủ tử ngươi có hứng thú bắt ngươi đi làm phân bón không?"

Nam nhân kia đã c.h.ế.t tâm, nghe đến chuyện bản thân chỉ bị sai khiến đi làm những việc thấp hèn bẩn thỉu nhưng mặt mày vẫn hăm hở lắm. Nhưng hắn vẫn phải chết, miệng không đức, cứ để chó dạy dỗ đi.

Duệ Vương thấy ta cười, cuối cùng không cần mặt mũi, cũng cười theo.

"Hoa Tri, ngươi không biết khi ngươi nổi giận, cứ như muốn moi t.i.m người ta ra."

Ta vươn ngón tay dài ra, móc vào n.g.ự.c hắn, "Đúng! Không sai, con quỷ hung ác nhất chính là ta đây."

Hắn cười nghiêng ngả.

Không thú vị, ta tựa vào cột gỗ nhìn người trong gác bận rộn.

"Đừng tưởng vậy mà ta quên thù.”

"Đường đường làm Hoàng đế, dù là tin đồn hay sự thật, hắn đều rõ như lòng bàn tay. Chẳng qua là không coi trọng chúng ta, sợ làm mất giá trị thân phận của ngươi, lại không tiện nói ra, cho nên mới ban một tấm biển để chúng ta nhận rõ hiện thực, bảo chúng ta đừng mơ mộng gột rửa sạch sẽ làm Hoàng nữ.”.

"Đương nhiên, hắn cũng có ý cảnh cáo, chỉ là cảnh cáo ta, cảnh tỉnh ngươi."

Hàm răng trắng của Duệ Vương đang nhe ra đột nhiên thu lại.

"Ta hiểu, tuy Thái tử bị phạt nhưng vẫn là trữ quân, là người con có địa vị quan trọng nhất trong lòng phụ hoàng, còn ta chỉ là một viên gạch lót đường tiện tay mà thôi.”

"Nếu người đưa ngươi vào cung là Thái tử, chưa biết chừng  ngươi đã có thể phong làm Huyện chúa."

Ta cười lớn.

Hoàng thất cao cao tại thượng quen rồi, ghét nhất là tam giáo cửu lưu, hôi hám chẳng khác gì phân với nước tiểu. Dính một chút thôi cũng đã thấy xúi quẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đời trước cũng có quan viên đưa kỹ nữ vào cung, nhưng kết cục đều không tốt, không phải vì thân phận bị lộ mà c.h.ế.t thảm,thì cũng bị coi là đá lót đường đánh đổi mạng sống cũng chẳng lấy được gì về tay. Cùng là người, làm đá cũng có sự khác biệt.

"Ngươi thật biết an ủi người khác, nếu Thái tử là người đưa ta vào cung, nhất định hắn sẽ tẩy trắng ta trước, tiện thể treo lên cho ta một gia thế trong sạch.”

"Sau đó dùng việc này uy h.i.ế.p ta, coi các cô nương như súc vật mà tống ra ngoài lôi kéo lòng người thay hắn."

Duệ Vương á khẩu, môi mỏng mím chặt, một lát sau mới tựa người vào cột cùng ta.

"Ta quên mất, ngươi nhìn người vẫn rất chuẩn. Là ta suy nghĩ chưa chu đáo, sợ Thái tử ra tay nên đã vội vàng đưa các ngươi vào cung.”

"Ngươi nói đúng, đây không phải lỗi của các cô nương. Nếu ngươi không thích, cứ để tiệm mở, không tiếp khách, tổn thất bao nhiêu ta gánh chịu."

Hắn có thể nói ra những lời này, cũng coi như là có lương tâm.

"Ngươi đâu phải suy nghĩ chưa chu đáo, chẳng qua là cân nhắc lợi hại mà thôi."

Ta cười nhạt, "Thôi vậy, tóm lại cũng không lỗ. Tiệm này không mở thì ta đòi tiền ngươi."

Vừa dứt lời, từ ngoài cửa xông vào một bóng dáng màu xanh biếc nhạt.

"A Tụng, hóa ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi lâu lắm rồi!"

Là một cô nương xa lạ, lưng đeo một cái rương thuốc to đùng, mày liễu phơn phớt, trong trẻo như một cành lan xuân lặng lẽ nở rộ giữa tháng tư.

A Tụng... Tên húy của Duệ Vương là Tiết Thính Tụng.

Khi nàng nhìn về phía ta, đôi mắt sáng rỡ hẳn lên, sau đó nở nụ cười toe toét, đưa tay về phía ta.

"Ngươi là Ngọc Hoa Tri phải không? Ta nghe đại danh đã lâu. Ta là Tô Văn, nữ y của Thái Y Viện. Vâng lệnh Vương gia đến khám bệnh cho các cô nương."

24.

Đêm xuống, khi Tô Văn khoác tay Duệ Vương rời đi, Liễu Kiều Nhi có chút bồn chồn. Nàng nhìn ngang nhìn dọc, dò xét nét mặt ta, cố gắng tìm ra điều gì đó.

"Ngươi không thấy căng thẳng, lo lắng gì sao? Nàng ta lại còn khoác tay Vương gia!"

"Ừm, ta thấy rồi, nói chuyện còn áp sát vào lỗ tai nữa. Quả là lợi hại, hóa ra nàng là con gái Cốc chủ Vạn Thảo Cốc, vừa ra tay đã kéo dài mạng sống tên cẩu hoàng đế kia hơn một năm."

"Không phải là để ngươi khen ngợi nàng ta!"

Liễu Kiều Nhi mím môi, ấn ta vào lòng nàng, n.g.ự.c phập phồng không yên.

"Ngươi đừng như vậy, nếu muốn khóc thì cứ khóc cho thoải thích đi, đừng có mà nín nhịn."

Ta giãy giụa không ra, đành an nhàn ngã vào nơi mềm mại ấy.

"Ta cần gì phải khóc? Bọn họ một nam một nữ, rất xứng đôi, liên quan gì đến ta."

"Ây da, ta biết ngay là ngươi để ý chuyện họ thành đôi thành cặp mà! Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi. Đúng là ông trời chỉ biết hành hạ những nữ tử yếu đuối chúng ta..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com