Vạn Xuân Các thay da đổi thịt, đổi tên thành Ngọc Sở Quán, phần lớn các cô nương đều không chịu rời đi. Họ nói, bên ngoài có một cái rào cản gọi là trinh tiết, kiếp này đều không vượt qua được, chi bằng ở trong quán cơm ngon rượu say, cứ tự do phóng túng.
Kiếp này, cứ như vậy mà sống đi. Thế nào gọi là cứ như vậy mà sống?
Có ăn có uống có nam nhân bầu bạn, còn cho tiền, ngày tháng này chẳng phải tốt lắm sao? Cao quý như Hoàng đế, không chỉ luân phiên hầu hạ mấy chục phi tử, mỗi tháng còn phát tiền, chẳng phải cũng gần như vậy sao?
Các cô nương kinh ngạc, họ tưởng mình dùng thân thể đổi lấy bạc là hèn mọn, ti tiện. Nhưng khác biệt của họ với cung phi chỉ là một nam nhân và nhiều nam nhân mà thôi. Còn tốt hơn cả các phi tử, không cần treo cổ trên một người đàn ông.
"Huống chi, các ngươi được tự do. Cánh cửa Ngọc Sở Quán, các ngươi có thể tùy thời bước ra xem."
Cũng không phải ta không muốn đổi nghề, chỉ là ngón tay của các cô nương ngọc ngà, lại không biết chữ, cũng không có kỹ năng gì trong người. Đành phải làm lại nghề cũ thôi.
Trừ mấy cô nương vui vẻ về nhà, chỉ có một người tên là Phương Phi muốn gả đi. Liễu Kiều Nhi rất lo lắng, nàng nói các cô nương từng vào thanh lâu, khi gả đi thường không có kết cục tốt đẹp.
Cô nương lớn tuổi nhất là Thúy Nương cũng góp lời: "Vì nam nhân mà tiêu tiền, đó là mất mạng, thân phận của chúng ta là gì, có thể có kết cục tốt sao? Tin vào miệng lưỡi đàn ông, không bằng tin Hoa Tri là Bồ Tát hạ phàm."
Các cô nương cười ồ lên, vẫn cho rằng gặp được người tốt đã là may mắn, nữ tử dù sao cũng không thể cả đời làm tấm bèo trôi. Ta thấy cũng tốt, tình yêu đến thì cứ thử xem sao, nếu thật sự nhìn lầm người, không c.h.ế.t thì vẫn có thể làm lại.
Ta nói với Phương Phi, gặp chuyện gì thì đến đây, là người của ta, đương nhiên sẽ chăm sóc. Những cô nương còn lại lệ rơi đầy mặt, vừa mở miệng đã gọi ta là Ngọc ma ma.
"Ngọc ma ma là ma ma tốt nhất thiên hạ."
Nắm bắt lòng người, đặc biệt là lòng dạ nữ tử, đặc biệt dễ dàng. Một chút thấu hiểu, một chút xót xa, một chút an ủi, họ liền nguyện dùng mạng sống để báo đáp, đây có lẽ là sự dịu dàng trời sinh đã có.
Đáng tiếc, thế tục lại thích chà đạp những điều dịu dàng này, nhưng cũng vừa khéo bị một kẻ đê tiện, m.á.u lạnh như ta nắm giữ.
Đương nhiên cũng có cô nương không phục, ỷ vào thâm niên muốn so tài cùng ta.
"Ngươi mới đến được mấy năm, nói thế nào cũng không đến lượt ngươi đứng đầu! Vạn ma ma không còn nữa, ngươi nên ngoan ngoãn phục tùng, kính trà đ.ấ.m bóp gọi chúng ta là tỷ tỷ mới phải, nếu không thì nên đuổi ra ngoài tự sinh tự diệt!" Là Dung Nương cùng tuổi với Thúy Nương.
Tú bà là vua trong chốn thanh lâu, là miếng thịt duy nhất trong nồi cháo, ai mà không động lòng chứ.
"Theo ta thì phải để các cô nương tự mình lựa chọn mới công bằng."
Thúy Nương tính tình nóng nảy, xông lên liền đẩy nàng ta một cái.
"Ngươi điên rồi à? Có phải lấy muối ăn cơm nên rảnh rỗi gây chuyện không?"
Dung Nương cao lớn, trong nháy mắt đã đánh nhau với Thúy Nương, quyết tâm đánh ra danh tiếng mới thôi. Các cô nương thét chói tai ngăn cản thì đều bị liên lụy.
Ta chống cằm cười khẽ, ai nói nữ tử vô vị, chuyện này thật thú vị. Mấy kẻ canh giữ đứng một bên, trong đó có một tên liên tục nhìn về phía Dung Nương.
Thủ đoạn tầm thường.
Nếu hai người họ biết, ba hàng hộ vệ phía sau hiện tại phải quỳ xuống gọi ta một tiếng chủ tử, không biết sẽ có tâm trạng gì. Xem đủ trò vui, ta bày ra vẻ tàn nhẫn thường ngày, phất tay, hộ viện liền bắt người đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đã thích đứng đầu như thế thì cứ cho nàng làm cho thỏa, sắt theo cả tên nam nhân làm rùa rụt cổ kia theo nữa."
Đúng lúc sòng bạc đầu ngõ còn thiếu người đón khách, cứ để Dung Nương ngày ngày trong chăn hầu hạ, dụ dỗ người ta làm con dê tế thần, khỏi ai tranh giành với nàng ta.
Liễu Kiều Nhi vốn muốn ngăn cản, cuối cùng lại nắm tay ta, dần dần hạ quyết tâm.
"Nàng... nàng đáng đời! Dám đối xử với ngươi như vậy!"
Ngoan lắm, ta cảm thấy rất mỹ mãn.
Thật ra ta thích Liễu Kiều Nhi làm chủ hơn, nhưng nàng chỉ cầm hai xâu hồ lô mà lắc qua lắc lại.
"Ta nuôi mấy đứa trẻ thì được, chứ nuôi cả thanh lâu, ta không biết đâu.”
"Huống hồ, tiền kiếm được mấy năm trước đều bị ngươi tiêu hết rồi, mau đi kiếm tiền trả lại ta."
……
12.
Ngọc Sở Quán mới mở, khách quen cũ lẫn khách mới đã đứng chật cả sảnh lớn, các phòng nhã gian cũng đều kín chỗ.
Ta không có hứng thú đối với tiền bạc, Liễu Kiều Nhi nói nàng có thể thay ta làm. Thêm nữa ta còn phải thay Duệ Vương [gom tiền], bèn mặc cho nàng sắp xếp. Nhưng chuyện quản người này, vẫn phải để ta ra mặt.
Các cô nương bị những ý tưởng kỳ lạ của ta dẫn đi, ai nấy đều nhiệt tình hăng hái coi công việc này như lý tưởng sống, tận tâm tận lực, để bản thân được vui vẻ. Hành vi cử chỉ theo đó mà trở nên lớn mật linh động, ngược lại lại khiến khách nhân thấy mới mẻ lại kích thích.
Một đồn mười, mười đồn trăm, khách hàng qua lại không dứt, danh tiếng Ngọc Sở Quán tuỳ thời có thế xưng bá.
Đi cùng với đó, người đến bán nữ nhi cũng nhiều hơn. Nuôi không nổi, sống không qua ngày chính là lý do ta nghe nhiều nhất.
Ta thật sự không hiểu, nữ tử rốt cuộc là cái gì, sao lại như súc sinh, bán không hết sinh không đủ, nếu thật sự không muốn, vì sao còn muốn sinh ra làm gì?
"Ta cũng muốn sinh con trai mà, sinh ba đứa đều là con gái, không bán thì sau này làm sao nuôi nổi con trai?"
Người phụ nữ đến bán con gái đang bụng mang dạ chửa, vừa nói vừa đẩy đứa con gái mặt nhoè nước mắt về phía ta.
"Nó tên Tam Nha, tám tuổi, sạch sẽ, chưa bị ai chạm vào, người ta nói bán như vậy được nhiều tiền, ngài xem bao nhiêu bạc thì thích hợp?"
Liễu Kiều Nhi nghe tiếng mà đến, nghiến răng nghiến lợi đẩy một cái vào người phụ nữ.
"Không bán thì không sống nổi đúng không? Con gái ngươi còn đang ở hậu viện giặt giũ quét dọn, ngươi lại đến bán đứa thứ hai? Ngươi điên rồi có phải không!"
Người phụ nữ ngẩn ra một chút, nói trước kia bán một đứa cho Tú Hương Lâu, một đứa khác bán cho Vạn Xuân Các mà.
Ta không nhịn được mà nhếch môi.
"Ta thấy không phải ngươi thiếu tiền, là thiếu thuốc, loại thuốc tuyệt tử đó, muốn thử không? Một thang là linh nghiệm liền thôi."