Liễu Kiều Nhi vẫn lấy mười lượng đổi người, nhưng nha đầu kia rụt rè, ta còn chưa làm gì đã co rúm ở góc tường khóc đến thảm thiết.
Ta vẫn thích loại kiêu ngạo khó thuần, ức h.i.ế.p một chút mới thú vị.
Liễu Kiều Nhi hờn dỗi:
"Đúng đúng đúng, ngươi thích bộ dạng của ta lúc trước muốn móc mắt ngươi."
Được thôi, mặt ta đỏ lên, vị tỷ tỷ này sao lúc tốt lúc ngốc, giống như một vò rượu ngon vậy chứ.
Tam Nha thấy chúng ta dễ nói chuyện, lại quỳ xuống không ngừng dập đầu.
"Cầu xin các người thả ta đi, ta sẽ trả tiền, ta nhất định sẽ..."
Nàng nói nàng còn có tổ phụ tổ mẫu, bọn họ sẽ giúp nàng, nàng không muốn cả đời bị nhốt ở chốn thanh lâu này… Nàng khóc đến thật đáng thương, ta quay đầu bảo người thả nha đầu kia đi.
"Khóc lóc thảm thiết, không có gì thú vị. Cứ như ta mở nhà tang."
"Hậu viện không ở được thì ở..." Liễu Kiều Nhi đang suy nghĩ sắp xếp thế nào thì lập tức sững lại, "Vậy, bạc, không cần nữa sao?"
Ta dứt khoát lắc đầu.
Ai ngờ, vành mắt nàng từ từ đỏ lên, bàn tay nhỏ bé đ.ấ.m mấy cái vào n.g.ự.c ta, nghẹn ngào:
"Vì sao ngươi lại đến muộn như vậy! Nếu ngươi sinh sớm hơn mấy năm thì tốt biết bao."
Ừm... a?!
Ta gãi đầu.
Lật mặt như lật sách, đúng là lòng dạ nữ nhân như mò châm dưới đáy biển, kiếp này sợ là không hiểu nổi.
Chỉ là không ngờ, thú vị còn ở phía sau kia.
13.
Ba ngày sau, Tam Nha mình mẩy rách rưới lại chạy về trốn sau lưng ta, nhất quyết không chịu đi. Ta còn đang ngạc nhiên thì hơn mười người xông vào, ta nhận ra kẻ dẫn đầu.
Tú bà Tú Hương Viên, Vương ma ma.
"Ta nói này, nha đầu c.h.ế.t tiệt dám bỏ trốn, hóa ra sớm đã leo lên cành cao, liên hợp lại lừa gạt ta."
Tú Hương Viên là thanh lâu lớn nhất Uyển Thành, kỹ nữ xinh đẹp, hộ viện đông đảo, tú bà khí thế hung hăng, có thể thấy người đứng sau tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Ta lại cười.
"Hừ, còn tưởng rằng có quyền có thế mới là cành cao, hóa ra kỹ nữ đứng đầu cũng có thể hơn người một bậc à."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương ma ma trừng mắt, vốn đã không vừa mắt Ngọc Sở quán trồi lên, lập tức chống nạnh mắng ta.
"Danh tiếng lão nương vang dội khắp Uyển Thành khi ngươi còn chưa đầu thai đấy! Nha đầu chưa mọc đủ lông đủ cánh, dám tranh người với ta, gọi chủ tử của ngươi ra đây, ta muốn xem, rốt cuộc là ai cho ngươi gan chó!"
Mụ ta vừa mở miệng, ta đã biết mụ muốn giở trò gì.
Uyển Thành không lớn nhưng lại là nơi trọng yếu, đường thủy đường quan thông tứ phía, khách lữ, thương nhân chen chúc, thêm vào đó là mỏ vàng bên cạnh, chủ tử trong kinh thành ít nhiều gì cũng sẽ nảy sinh chút ý đồ.
Chẳng qua, Hoàng đế cũng thiếu bạc, chỉ có thể tự mình dùng. Nhưng hoàng đế không đến mức mở thanh lâu, Vương ma ma dám trực tiếp kêu gào gặp người đứng sau ta, không phải quan viên bình thường, hơn nữa hẳn phải mạnh hơn cả Văn Tín hầu.
Mụ ta đến để thăm dò. Ta khinh thường cười một tiếng, lười nói nhảm, gọi hơn trăm hộ viện, khí thế hùng hổ chặn trước mặt mụ. Vương ma ma lùn hơn ta, lại béo hơn ta hai vòng, thịt trên mặt bắt đầu run rẩy.
"Có ý gì? Ngươi dám động tay? Ngươi tin hôm nay ta sẽ cho người phong bế cửa hàng của ngươi hay không! Khiến đám kỹ nữ của ngươi c.h.ế.t đói ngoài đường!"
Chữ "phong" vừa thốt ra, ta gần như khẳng định được mụ là người của ai. Hai tay ta khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống mụ.
"Để làm được đệ nhất Uyển Thành, không có tiền không thể làm được; tay vươn dài như vậy lại có thể hoành hành, không có quyền không được; hộ vệ của ngươi tư thế nghiêm trang, là võ kỹ trong quân; ngươi không để ý đến chủ tử sau lưng ta, thẳng thừng mắng một câu gan chó, không có lệnh tối cao khó mà làm được. Ta đoán xem, có tiền có quyền có tư binh, quyền hào hô to gọi nhỏ, e là chỉ có một nhà, Phong quốc công từ Long chi phủ, càng là Quốc trượng. Ta nói thế có đúng không."
Thân thích hoàng tộc mở thanh lâu, không ảnh hưởng gì đến toàn cục, nhưng ngươi không thể mở ở một nơi nhạy cảm như vậy, chọc đến Hoàng đế, người ta sẽ nghĩ thế nào đây?
Vương ma ma vốn muốn moi móc gốc rễ của ta, cuối cùng lại bị ta vạch trần, lập tức trắng bệch mặt mày, nói ta nói bậy, sau đó bắt ta trả tiền mua Tam Nha, mụ ta đã tiêu tốn ba mươi lượng.
Ngươi xem một cái đi, nói chuyện đứng đắn thì mụ ta lảng tránh, giẫm lên cổ mụ ta, mụ ta mới nói chuyện đứng đắn.
Làm người mà, không biết trời cao đất dày luôn gặp phải xui xẻo. Ta không cho, đánh người ra đến tận ngoài. Vương ma ma mắng vài tiếng rồi cụp đuôi bỏ chạy.
Liễu Kiều Nhi có chút lo lắng, nói người ta có thế dựa cứng như vậy. Ta thừa cơ khoác vai nàng an ủi:
"Ngươi tin không, hiện tại mụ ta sợ nhất là ta đấu với mụ."
Thân là ma ma, phải lo quá nhiều thứ.
"Chẳng qua, mụ ta không đấu với ta, ta lại cố tình tìm phiền toái cho mụ." Ta cười gian.
Tam Nha là người biết ơn, ta cho phép nàng không bán thân, nàng liền tự tìm việc làm, quét dọn giặt giũ, lau bàn nấu cơm, cần cù lanh lợi. Chỉ là quá trầm lặng, ta trêu nàng, "Bí bách rồi, ta không biết chữa bệnh đâu đấy."
Nàng bật cười, vừa mở miệng là bắt đầu kể lể đủ điều bất hợp lý ở sau viện. Hoa cỏ trồng quá nhiều chắn cả lối đi, y phục của các cô nương phải là lượt cẩn thận, bồn tắm không phơi sẽ mốc meo, cây ăn quả bón phân cũng phải trừ sâu.
“Trước kia nô từng bán mình cho nhà giàu làm việc này, chỉ là sau đó nhà đó không còn nữa."
Nàng lẩm bẩm, cứ như một quản gia lắm lời, ta nghe đến phát phiền, bèn cho nàng quyền chỉnh đốn hậu viện. Nàng kinh ngạc đến ngây người.
Từ đó về sau, lời khen của các cô nương trong viện dành cho nàng chưa từng dứt.
Thật thú vị.
Hóa ra con người có thể thay đổi, trong những hoàn cảnh khác nhau, con người lớn lên cũng sẽ đổi khác.