Một lúc lâu sau, ta giơ tay đầu hàng, thừa nhận trong miệng có chút chua xót, hơn nữa tuyệt đối không phải vì bữa tối ăn há cảo chấm giấm.
Lúc này Liễu Kiều Nhi mới yên tâm, cho phép ta tối nay nếu không ngủ được có thể đến phòng nàng ôm nhau ngủ. Ta lập tức gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy đúng vậy, quá khó tin nhận sự thật này, tría tim ta tan nát rồi, nhất định phải có chút ấm áp vực dậy mới sống nổi."
Nàng cười cong cả eo, vừa định đ.ấ.m ta một quyền, nha hoàn ngoài cửa lại nói, Phương Phi đến rồi. Ta ngồi im không hề nhúc nhích, sắc mặt Liễu Kiều Nhi lập tức ngưng trọng, đứng dậy nhưng cũng không đi ra ngoài.
Tính ra, Phương Phi vừa mới qua cữ.. Một lúc lâu sau, bên ngoài vang lên một tiếng "bịch”, chắc hẳn là đã quỳ xuống.
"Ngọc ma ma, ta sai rồi."
Chỉ một câu nói thôi đã khóc sướt mướt.
"Ở Uyển Thành, ta thương xót Hứa Dao gặp đủ chuyện khổ đau, coi nàng là muội muội, sau này nàng nói nếu đến kinh thành có thể báo với nàng một tiếng, nàng sẽ đến đón trước. Trên đường, người của nàng lén lút trốn trong đội ngũ, ta tưởng đây là sự quan tâm của nàng. Nào ngờ, nàng cũng có tính toán riêng, ta sai rồi, ma ma..."
Tiếng trẻ con khóc vang lên ngay sau đó, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước khiến cho người ta phiền lòng không thôi.
Ta nổi giận, ném mạnh chén trà vào cửa, "Thế nào? Tự biết có lỗi, vậy mà lại lấy con làm lá chắn?"
Bên ngoài im lặng, tiếng trẻ con bị bịt lại nức nở, càng lúc càng thêm phiền não.
"Cút!"
Liễu Kiều Nhi sợ đến tái mặt, vội vàng xoa lưng ta, bảo ta đừng giận nữa. Nhưng đời này ta hận nhất là kẻ phản bội, một lần bất trung, sẽ có vô số lần khác.
Kiếp trước, ta há chẳng có một lòng kết giao với con nuôi, kết quả quay đầu hắn lại nhận người khác làm chủ, cũng chính tay hắn đẩy ta vào Hoàng lăng, chỉ để cắt đứt quan hệ với ta.
Đứa bé có lẽ đã bị bế đi nhưng Phương Phi vẫn còn ở đó. Dập đầu lại dập đầu từng cái, hoà ca cùng tiếng côn trùng râm ran trong bụi rậm.
Ta tiến lên mở cửa, dưới ánh trăng, trên những viên gạch xám nhạt đầy những vệt đen đỏ chói mắt làm cho người ta mất hứng giống hệt như con người nàng.
"Ngọc ma ma, con, ta biết sai rồi..."
Ta ngắt lời nàng: "Không, ngươi không biết. Nếu ngươi thành tâm biết lỗi đã không đề nghị muốn lương tịch, ngươi biết rõ mình đã làm gì nhưng vẫn còn ôm hy vọng. Đừng nói với ta ngươi thấy Hứa Dao đáng thương, ngươi chỉ là đánh giá cao nàng là con gái thế gia mà thôi. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ngươi không cam tâm, cho nên muốn mượn tầm nhìn của nàng để trèo lên cao. Khi gặp lại chồng cũ, ngươi tưởng hy vọng ngay trước mắt, đáng tiếc vẫn là sai lầm."
"Theo lẽ thường, ngươi không thể nào quay lại làm một kẻ tiện tỳ. Cho nên, là Hứa Dao xúi giục ngươi đi theo, đúng không?”
"Nếu không phải lần này là do Xương Vương tự tiện quyết định, mà là do những vương tôn khác ra tay thì có lẽ ta và ngươi đã sớm trở thành những sủng thiếp vô danh nơi hậu viện rồi."
Nàng ta không nói gì nữa, nằm rạp xuống đất, toàn thân run rẩy. Liễu Kiều Nhi há miệng rồi lại ngậm lại, chỉ tựa vào vai ta mà thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được rồi, ta nói được làm được, ngày mai hai mẹ con ngươi mang theo thân phận lương dân, muốn đi đâu thì đi cho xa!"
Làm nữ nhân lâu ngày, ta cũng trở nên dịu dàng hơn, nếu là theo tính tình trước kia, ta nhất định phải đ.â.m vài nhát mới hả giận.
Đây là thân phận lương dân ở Kinh thành, nàng ta còn khóc nữa là ép ta ra tay rồi đấy.
25.
Trước ngày thanh lâu khai trương, ta đến gặp Hứa Dao ở Xương Vương phủ. Một ả sủng thiếp, không có chỗ dựa thì sống tốt đến mức nào? Sự thật chứng minh, rất rất rất tốt. Áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng.
Thấy ta vào cửa, nàng ta mới lười biếng nhấc tay sai người rót trà cho ta.
"Cực khổ ngươi chạy đến đay một chuyến, ta thực sự lười nhác không muốn động đậy."
Ta nhìn không thấu nàng ta, "Ngươi đây là lật mình làm chủ tử rồi sao?"
Không thể nào, Xương Vương mất rồi, còn có Xương Vương phi mà, nghe đồn không được Xương Vương để ý, nhưng cũng là một nữ tử đứng đắn của thế gia.
Nàng ta liếc xéo ta một cái, mềm nhũn nằm im bất động. Cho đến khi ngoài cửa truyền đến một giọng nữ cao vút khó giấu nổi sự hưng phấn.
"Thực xin lỗi, ta đến muộn rồi, Hoa Tri muội muội đến chưa?"
Người đến mặt tròn eo to, một thân màu chàm, đội cả bộ trâm cài ngọc bích màu xanh lam, cười ha hả, đôi vòng ngọc bích trên cổ tay va chạm vào nhau vang lên từng tiếng leng keng. Quả là Vương phi giàu có.
"Bạn của Dao Dao chính là bạn của ta, huống chi ngươi đã cứu hai mạng thiếu nữ, ta nên cảm ơn ngươi."
"Các ngươi vui vẻ như vậy, có thích hợp không?" Ta hỏi.
Bên ngoài cửa sổ, dải lụa trắng còn chưa gỡ xuống. Xương Vương phi gắt một tiếng ngừng cười, sai nha hoàn ra ngoài canh giữ, lúc này mới cười tươi trở lại.
"Nhờ có ngươi đến Kinh thành, chúng ta mới có thể an toàn thoát thân, không chỉ kế thừa gia nghiệp, lại còn không cần hầu hạ phu quân."
"Người sảng khoái, ta cũng không dài dòng, đã biết ngươi là người của Duệ Vương, nhưng phu quân ta là em trai ruột của Thái tử, theo lý mà nói như nước với lửa.”
"Chỉ là ta không cùng một lòng với phu quân đã mất, ngươi hiểu chứ?"
Ta gật đầu, nhìn hai người họ thân mật dán vào nhau, không khỏi rùng mình, "Cho nên ngươi quyết tâm đứng về phía Duệ Vương? E là Thái tử sẽ khó dung đấy?"
Hứa Dao quả không hổ là người do ta và Liễu Kiều Nhi truyền dạy, không chỉ Xương Vương bị nàng ta nắm trong tay mà ngay cả Vương phi cũng...
"Ai, ngươi không cần lo lắng, phu quân ta, ồ, là phu quân đã c.h.ế.t vốn dĩ ăn chơi lêu lổng, làm nhiều chuyện hoang đường, Thánh thượng không vừa mắt, Thái tử cũng chỉ coi hắn là quân cờ, chúng ta cũng chỉ vì lễ pháp mà bị hắn chế ngự, nay người đã mất, ai còn quản được chúng ta? Góa phụ mà thôi, ai động vào ta, ta lập tức biến thành nữ nhân chanh chua."